ởng đó nhắc bổng hai chân lên kề khỏi mặt đất . Tên thứ hai liền đấm thẳng xuống lưng Cát Nhược một thoi quyền .
- Bình ....
Trúng hai đòn trừng phạt đó, Cát Nhược nằm bẹp dưới đất .
Trầm Lãi đạp chân lên lưng Cát Nhược :
- Tiểu cái ... ngươi dám hỗn với ta a.. Ta sẽ dạy ngươi một trận cho ngươi mở mắt ra nhé!
Trầm Lãi vừa nói vừa chà gót giày lên lưng Cát Nhược .
Tiếng quát vang lên sau lưng Trầm Lãi :
- Dừng lại! ....
Nghe tiếng quát thanh tao như tiếng pha lê va vào nhau . Trầm Lãi liền thả chân xuống khỏi thân Cát Nhược , bẽn lẽn quay về sau . Y toét miệng cười hì hì rồi nói:
- Tạ tiểu thư xuất hành đi sớm . Trầm Lãi ta không biết, nên không kịp nghinh đón .
Một thiếu nữ nhan sắc diễm lệ, trang phục đài các, chứng tỏ thuộc trong hàng phú gia đại tộc chẳng thua kém gì Trầm Lãi . Nàng bước thẳng tới đỡ Cát Nhược đứng lên .
Nguýt Trầm Lãi một cái:
- Sao Trầm công tử lại ức hiếp người giữa chốn thanh niên bạch nhật ?
- Ý ... Tại hạ ức hiếp người sao ... Chẳng qua tên tiểu cái này đón đường tại hạ và tiểu thư . Thấy hắn dơ mắt quá tại hạ muốn dọn đẹp để tiểu thư du hành cho thoa? mắt đấy thôi .
Tạ Thu Nguyệt xì một tiếng:
- Tiện nữ này đâu đáng để công tử chăm chút đến độ đánh người giữa chốn đông người .
Nàng quay lại Vô Cát Nhược :
- Tiểu cái, ngươi có sao không ?
Cát Nhược ngước lên nhìn nàng . Tạ Thu Nguyệt nhận ra đôi mắt tròn đen láy của Cát Nhược phản phất sự oán hờn, cay nghiệt .
Cát Nhược phủi lớp bụi dính trên áo mình . Đột nhiên Cát Nhược toét miệng cười, quay sang Trầm Lãi .
Tạ Thu Nguyệt nheo mày nhìn Cát Nhược tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Tại sao tiểu cái lại cười ? Bị người ta đánh còn cười được sao ?
Vô Cát Nhược nhún vai :
- Đại tiểu thư phá tiểu cái này thì đúng hơn .
Vừa nói Cát Nhược vừa nhón gót như muốn thì thầm vào tai Tạ Thu Nguyệt . Tạ Thu Nguyệt không nghe rõ Cát Nhược nói, liền hỏi lại :
- Tiểu cái muốn nói gi?
- Tiểu thư không nghe tôi nói a?
Tạ Thu Nguyệt lắc đầu .
Cát Nhược thở dài một tiếng, liếc xéo qua Trầm Lãi .
Tạ Thu Nguyệt hỏi luôn:
- Tại sao tiểu cái lại thở dài ?
- Ha.. Mạng tôi có bị người ta đánh chết, cũng chỉ là cái mạng của một tên ăn mày . Còn vị công tử kia chết, đáng là oan uổng . Y vốn sinh ra sống trong ngọc ngà, nhung lụa, có người hầu, người phục, thế mà lại c hết bất đắc kỳ tử . Nên tôi cảm thấy ân hận vô cụng
Trầm Lãi nghe Vô Cát Nhược nói, mặt liền biến sắc :
- Tiểu cái .... ngươi vừa nói cái gi?
- Đại công tử sắp chết, nên tôi ân hận quá thôi .
- Ta sắp chết ....... Ngươi có điên không mà nói như vậy ?
- Thật sự lúc công tử đạp chân lên lưng tôi thì tôi lỡ phóng độc vào đan điền công tử rồi . Chỉ một chút xíu nữa thôi, ruột gan của công tử sẽ nôn nóng như lửa đốt, sau đó thì nhận một cái chết thảm thương .
Cát Nhược lắc lắc đầu tiếp:
- Công tử có chết cũng đừng báo oán cho gã ăn mày nhỏ này .
Cát Nhược