íp, lộ rõ phong cách sát thủ lạnh lùng. Cô nuốt nước miếng, môi cũng run run.
Gã cúi nguời tới sát cô, cô vội vàng đưa tay đẩy gã ra.
"Anh đừng đừng đừng đừng có qua đây! Tôi đã nói tôi không có tiền rồi".
Hai tay dễ dàng bị nắm lấy ấn lên trên tường, thân thể người đàn ông bắt đầu nhẹ nhàng ép tới, giơ tay chơi đùa chiếc nhẫn kim cương trên cổ cô, như đang cười nhạo câu nói không có tiền của nạn nhân.
"Cái đó không phải của tôi, là cậu chủ cho tôi, chúng tôi kết hôn giả với nhau đó, chỉ đùa thôi, không phải thật đâu, cho nên nhẫn phải trả lại, cho nên anh không thể lấy... Ưm!".
Đôi môi mềm mại của người đàn ông ép lên trên môi cô, nhân lúc cô chưa kịp ngậm miệng đã xộc thẳng vào, quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cô, đảo vòng trong khoang miệng, như đang nghiêm khắc trừng phạt cái miệng cứ tía lia của cô.
Diêu Tiền Thụ bị gã đàn ông ép lên tường hôn nồng nhiệt khiến đầu lưỡi của cô tê dại, đầu óc mờ mịt choáng váng, mãi tới khi đôi môi của gã hơi tách ra, cô mới lấy lại được chút ý thức.
"Anh... anh làm nhục tôi? Anh vừa làm thế với tôi, là làm nhục, là làm nhục đó!".
"...".
"Anh cướp gì thì cướp đi, đừng làm nhục tôi mà! Cứu em với, cậu chủ!".
"... Im miệng".
"Vâng, cậu chủ... á?". Cô trả lời theo phản xạ có điều kiện, vừa nói xông mới phát hiện ra vấn đề, ti hí mở mắt ra, "Cậu... cậu chủ?!".
Cơ thể sát vào nhau, môi hơi khô. Hai tay giơ cao quá đầu, bị cậu chủ áp lên tường. Đoi mắt tràn ngập điện từ của cậu chủ gần ngay trước mắt, hàng mi khẽ chớp, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh đèn.
"Sao cậu chủ lại ở đây? Không phải cậu ấy đã hết giờ làm về nhà sớm rồi sao? Không phải cậu ấy ở nhà chờ cô về, rồi trách phạt cô sao? Sao cậu ấy lại... chờ ở đây?!".
"Việc nghiêm túc của cô đã làm xong chưa? Đồ ngốc này!".
"Cậu... cậu chủ... không phải cậu đã về từ sớm rồi sao?".
"Chúng ta không luyện tập bao lâu rồi?".
"Ấy?". Hình như từ sau khi cậu chủ dính phải mùi nước hoa kia, hai người họ... vô cùng trong sáng, nhưng chuyện này không phải cái chính, cái chính là, "Cậu chủ cậu chủ, không phải cậu đã về nhà từ sớm rồi sao?".
"Tôi muốn luyện tập".
"Sao cậu chủ lại nói lảng đi, cô bĩu môi, "... Cậu chủ... chẳng lẽ cậu vẫn chờ em à?".
"...". Cậu im lặng không nói, lúng túng nhìn cô đi chỗ khác, thật lâu sau mới bực bội đáp, "Chờ cô? Chờ cô nói với người khác là chúng ta giả vờ kết hôn à?".
"Ấy... Nãy là tình huống cấp bách mà... may mà người tới là cậu chủ, không thì suýt nữa bị người ta phát hiện rồi! Cậu chủ, em không cố ý về nhà muộn để cậu chờ đâu, xin lỗi mà. Giờ chúng ta có thể về nhà cùng nhau rồi, cậu còn muốn trách phạt em sao?".
"Muốn".
"Hả?". Tuy muộn bốn năm tiếng gì đó, nhưng cô thành tâm xin lỗi, nói ngon nói ngọt mà vẫn vô dụng à? Cậu chủ lạnh lùng bạc bẽo quá, "Vậy cậu chủ muốn trách phạt em thế nào đ