Đương nhiên, người không nhìn thấy không chỉ mình cô hầu, còn có tổng quản bảo mẫu dai nhách làm chuyện bao đồng ra sức mai mối.
"Tiểu Thư, cậu có bạn gái chưa?".
Tiểu Thư?! Kiểu xưng hô kì quái quá. Đường đường là phó tổng Thư lại bị tổng quản bảo mẫu gọi là Tiểu Thư? Anh là phó tổng giám đốc hô phong hoán vũ ở khách sạn đó!
Diêu Tiền Thụ đẩy cặp kính râm to bản cậu chủ ban cho, len lén nhìn về phía phó tổng Thư, chờ phó tổng Thư cau mày cười lạnh lật bài, không ngờ anh chỉ thu lại ánh mắt đang đang bướng bỉnh chống chọi với cậu chủ, mỉm cười nói, "Giờ không có ạ".
"Trước đây có rất nhiều?". Cậu chủ lạnh lùng nói xen vào.
"Cũng chẳng thiếu. Sao nào?". Với cậu chủ, phó tổng Thư chẳng chút khách khí.
"Chẳng thế nào cả. Tôi không đồng ý". Cậu chủ lườm tổng quản bảo mẫu đáp gọn lỏn, ý là cậu ghét chuyện cưới xin này tới mức cực điểm.
Tổng quản bảo mẫu hơi mím môi, nói dàn hòa, "Cậu... cậu chủ, chuyện này có sao đâu ạ! Đàn ông tốt như Tiểu Thư đây tất nhiên phải có vài chuyện xưa chứ! Đàn ông trước khi kết hôn có trải qua mấy cuộc tình, mê hoặc biết bao đau thương biết bao, còn biết yêu thương phụ nữ nữa, đây là việc tốt mà! Hơn nữa... à... khả năng chấp nhận của Tiểu Tiền lớn lắm, Tiểu Tiền, cô nói cái coi, cô có để ý tới quá khứ của phó tổng Thư không?".
Trọng tâm câu chuyện đột nhiên chuyển về mình, cô hầu ngẩn người ra, quả quyết lắc đầu.
"Cậu chủ cậu chủ, cậu coi Tiểu Tiển không để ý tới quá khứ của phó tổng Thư kìa!".
Vứt báo đi cái "soạt", cậu chủ cau mày trừng mắt nhìn cô hầu ngốc nghếch, "Cô không để ý à?".
"... Không... không quan tâm lắm ạ". Cậu chủ lại tức gì chứ? Chuyện tình cũ của phó tổng Thư? Cô quan tâm làm gì? Chuyện đó thì có gì mà chú ý?
"Cô dám không để ý à!?".
"Em phải để ý ạ?". Cô lắng dịch dịch cái mông, vẫn thấy không nên chống lại thân thể của mình, "Nhưng mà, em thực sự không để tâm tới quá khứ của phó tổng Thư mà!".
"Đúng thế. Cô ấy không để tâm tới quá khứ của tôi. Cậu chủ còn lo lắng bất mãn gì chứ?". Thư Thành Nhạc thừa cơ nói chêm vào, lại quăng thêm một thanh củi độc ác vào lửa.
Cậu chủ nheo mắt sắp lên cơn lật bàn. Đôi mắt cậu đầy u ám, cậu bỗng nhiên nhớ ra cái gì, khóe môi lạnh lùng chợt nhếch lên, ra lệnh với cô hầu chẳng hiểu gì, "Đưa Hắc Thủ Đảng vào phòng ăn đi".
"Cậu chủ, sao cậu cố ý đuổi em đi vậy? Không phải cậu tìm cớ bán em đi đấy chứ?".
Vẻ mặt thâm hiểm lập lờ của cậu chủ khiến cô lạnh gáy, chỉ là không để tâm tới tình sử của phó tổng Thư thôi mà, đâu tới mức đại nghịch bất đạo để đến nỗi bị bán đi?
"Hừ! Người hầu có khả năng chấp nhận lớn như thế, tôi đem bán làm sao được?".
"Vâng...". Khả năng chấp nhận lớn cũng sai? Không phải chứng minh cô dùng được lâu, chịu áp lực giỏi, còn chịu đựng được mệt mỏi à? Nhưng h