u chủ, cô là người hầu sống nhờ sắc mặt của cậu chủ, cô không dám bỏ cậu chủ, cãi lời cậu chủ.
Dù bị phó tổng Thư trừ lương, cô cũng phải liều chết xin nghỉ.
Thay đồng phục, cô đẩy cánh cửa kính nặng nề ra, vào trong đại sảnh rộng lớn.
Đại sảnh Oxford lớn nhất trong nhà hàng tối nay được tập đoàn tài chính nào đó bao toàn bộ tổ chức tiệc, sắp xếp như mọi khi, khi có một căn phòng được đặt trước, căn phòng bên cạnh sẽ được làm phòng bếp nhỏ tạm thời để tiện cho nhân viên chuẩn bị.
Những món được đặt để hết trong một cái tủ giữ nhiệt cao bằng đầu người có thể di chuyển, đặt sát tường trong phòng.
Trong nhà bếp tạm thời toàn là khăn ăn, bộ đồ ăn, nến được xếp chồng đống.
Hơn năm mươi nhân viên phục vụ cả nam lẫn nữ đang đi qua đi lại giữa đại sảnh và nhà bếp tạm thời.
Phó tổng Thư cau mày cầm bút sửa chữa bản kế hoạch buổi tiệc trong tay, vỗ tay một cái, anh tập hợp tất cả nhân viên phục vụ, giơ tay lên xem đồng hồ.
"Sau năm phút nữa, mọi người vào hội trường dọn dao đĩa của bữa chính xuống, sau đó đem sữa tươi và đường lên, rồi dọn tiêu và muối đi".
Anh nhìn bản kế hoạch, cần mang đồ ngọt lên rồi, "Sau mười phút nữa, đưa café và nước nóng vào, sau đó, chúng ta bắt đầu rót café và trà nóng cho khách. Có khách yêu cầu riêng thì hỏi tôi. Hiểu chưa? Bắt đầu".
Anh ra lệnh một tiếng, nhân viên phục vụ đều đi vào hội trường, bắt đầu bận rộn.
Cảnh tượng như sắp lao vào một trận chiến đấu khiến Diêu Tiền Thụ chột dạ, khi tất cả mọi người đang vất vả làm việc, cô sao mở miệng nói mình phải xin nghỉ về phục vụ cậu chủ được?
Thư Thành Nhạc vội vã khống chế tiết tấu toàn cục, cầm di động liên tục call tới nhà bếp chính.
"Phiền cô mở cửa ra chút!".
Phía sau Diêu Tiền Thụ vang lên tiếng thúc giục khiến cô quay đầu lại, chỉ thấy hai nhân viên phục vụ nam đang đẩy hai cái bình giữ nhiệt rất cao bằng inox vào.
Café của khách sạn đều là xay ngay pha ngay, rồi đổ vào bình giữ nhiệt bằng inox, chuyển từ bếp chính qua đây.
Cô vội vàng đẩy cửa ra, để xe đẩy vào trong phòng.
Vừa thấy café và nước nóng tới nơi, Thư Thành Nhạc thở phào nhẹ nhõm, lập tức phân công mọi người đi rót café và trà nóng.
Diêu Tiền Thụ nhăn nhó rón rén tới cạnh anh, còn chưa kịp mở miệng nói, một ấm café đã được nhét vào trong tay, tay Thư Thành Nhạc cầm bản kế hoạch, cũng chẳng thèm nhướn mày lên, "Hai bàn số bốn mươi lăm, bốn mươi sáu cô đi đi".
"Phó tổng Thư, tôi...".
"Đi mau!".
"...".
Đời này cô chả thiếu cái gì, chỉ thiếu mỗi tinh thần phản kháng.
Luống cuống cầm bình café chạy vào đại sảnh, Diêu Tiền Thụ lại bận rộn không ngơi.
Rót xong café, dọn bộ đồ ăn, dọn hết bộ đồ ăn, lại dọn cốc café, chẳng hề phát hiện thời gian đang trôi qua rất nhanh.