“Nhiều nhất là… nhiều nhất là… lần sau em không uống say nữa…”
Sếp tổng đại nhân cuối cùng bùng nổ: “Em còn muốn có lần sau?”
Đừng mơ!
Hiện thực tàn khốc lại lần nữa chứng minh: Phản kháng là ngắn ngủi, bị đè nén mới là con đường cơ bản kiên trì trăm năm không lung lay. Đỗ Lôi Ty đáng thương sau khi trải qua phút biến đổi ngắn ngủi, cuối cùng đã bị đẩy về phía vực sâu bị chèn ép triệt để.
Vẫn là chiếc xe mui trần màu trắng cao cấp đến độ không biết được tên ấy, chở theo sếp tổng đại nhân đang giận dữ và cô dâu của anh về nhà.
Vừa đến cửa nhà, nghe tiếng xe gầm rú, ông bà Đỗ đã đứng đón sẵn ở cửa.
“Ông xem thanh niên bây giờ kìa!” Bà Đỗ kéo tay ông Đỗ, vẻ mặt ngưỡng mộ, “Xem hai đứa nó tràn trề sức lực, mặc đồ cưới cả đêm không về! Ông nó à, bao giờ ông cũng đưa tôi đi hóng gió, làm cuộc hành trình hai người lãng mạn như thế chứ?
“Ừ.” Ông Đỗ gật gù, “Đợi tôi về bơm căng xe đạp rồi đưa bà đến phố Tây ăn đậu hủ thối.”
“… Có thể đổi sang xe đạp điện không?”
“Vợ à, bây giờ khủng hoảng tiền tệ, buổi tối đi xe điện ra ngoài rất dễ bị cướp!”
“Được rồi, vậy thì xe đạp nhé.”
-_- | | |
Lúc ấy Đỗ Lôi Ty đã lừ đừ uể oải bước xuống xe, thấy bố mẹ vẻ mặt hào hứng thì tâm trạng càng tồi tệ.
“Bố, mẹ…” Cô mệt mỏi gọi.
Tiếng gọi ấy khiến bà Đỗ hớn hở.
Ôi chao! Con bé này tối qua nhất định là mệt chết đây, con rể cũng thật là, hai đứa sau này còn nhiều thời gian, hà tất phải gấp rút như thế? Nhưng nói cho cùng thì trẻ tuổi thật là tốt!
Thế là bà Đỗ không những không trách móc con gái không biết lễ phép, mà còn kéo tay cô thì thầm hỏi thăm: “Con gái, mệt quá phải không? Mau vào nhà ăn sáng, đừng để bụng đói.”
Đỗ Lôi Ty bỗng cảm động vô cùng, quả nhiên vẫn là mẹ yêu con gái nhất! Sếp tổng đại nhân cũng đang cười rất vui vẻ với bố mẹ cô, xem ra sự thân mật của mọi người đã hiện rõ.
“Con gái, bố con và mẹ hôm nay định về nhà.”
“Hả?” Đỗ Lôi Ty đang nghĩ ngợi lung tung bỗng sững sờ, “Sao bố mẹ về sớm thế?”
“Ừ.” Bà Đỗ gật đầu, “Bố con và mẹ đều xin phép cơ quan đến đây, về sớm còn đi làm, hơn nữa hai đứa mới kết hôn, hai ông bà già này không tiện, cứ về thì tốt hơn.”
Đỗ Lôi Ty cảm thấy hơi quyến luyến, chưa muốn bố mẹ về ngay.
“Mẹ, bố mẹ ở thêm vài ngày đi.” Đỗ Lôi Ty van nài.