Chưa bao giờ Hạnh lâm vào hoàn cảnh như vậy, cho nên cô rất khó xử, cứ đứng lóng ngóng hoài, chưa dám ngồi. Trong khi bà cụ thì đã ngồi xuống, đích thân xới cơm bà gắp thức ăn cho Hạnh.
- Ngồi xuống ăn đi con, đừng để bà phải đợi. Vừa ăn bà vừa nói chuyện này cho con nghe.
Hạnh không còn cách nào hơn, cô đang kéo ghế ngồi xuống, lúc này cô mới vô cùng kinh ngạc khi thấy trên mâm cơm có ba món, đúng là những món thường ngày cô rất thích. Phải nói là ghiền ăn mới đúng: Thịt kho tiêu, canh mướp hương nấu với tôm và hẹ xào thịt bò! Ba món ăn chẳng khác nào lúc mẹ còn sống bà thường làm cho Hạnh ăn.
- Những món này...
- Thằng Lộc nói con thích ăn, nên bà nấu cho bằng được. Mùa này trời nắng nóng nên mướp không được ngon, bún tàu cũng không được dai, bởi con thích bún tàu cũng nhỏ, dai, làm bằng bột báng...
Hạnh chặn lời:
- Sao bà biết rành về sở thích của cháu vậy?
Bà cụ lại cười:
- Bà nói rồi, chính thằng Lộc kể cho bà nghe.
- Nhưng... cháu nào biết Lộc là ai, mà Lộc cũng đâu biết cháu?
Bà cụ gần như không quan tâm:
- Ăn thử đi con, xem bà già này nấu còn được không?
Rồi bà còn nói thêm:
- Lộc nó còn dặn, con không thích nêm đường, mà để cho ngọt tự nhiên của mướp và tôm. Mà phải là tôm đất đó nghen!
Mọi thứ bà kể đều đúng y như những gì lâu nay Hạnh thích. Mà chuyện này thì chỉ có mẹ biết và một người nữa... đó là Phong. Vậy tại sao...
Đột nhiên Hạnh nghĩ ra, cô hỏi nhanh:
- Anh Lộc đâu?
- Con mới gặp nó trong bệnh viện, sao lại còn hỏi?
Hạnh hốt hoảng:
- Anh... anh ta... anh Lộc...
Ngạc nhiên đến tột cùng, Hạnh không kịp phản ứng gì chỉ lắp bắp:
- Sao... sao lại...
Bà cụ vẫn thản nhiên:
- Nó về đây báo tin con sẽ tới, rồi có chuyện gì đó lại đi. Trước khi đi nó còn căn dặn kỹ là phải làm cơm bảo con ăn cho bằng được, nó nói con đói lắm rồi. Và dặn là không để con về trước khi nó trở lại.
Hạnh đứng dậy ngay:
- Trời tối rồi, cháu phải về ngay thôi.
- Nhưng, bà chưa nói chuyện này... Cũng như con chưa làm điều gì đó mà trước khi con tới đây đã muốn làm.