Vừa nói xong, tôi liền rời xích đu, thả người xuống bãi cỏ…Quá thích, cỏ vừa mềm lại có mùi dịu nhẹ.
Anh lắc đầu :
- Ko được. Lạnh. Vào nhà thôi.
Ko ! Ko bao giờ ! Tôi quyết tâm rồi. Lần này dù có thế nào cũng ko thể vâng lời anh được. Tôi làm như ko nghe thấy, nhắm chặt mắt, bám lấy bãi cỏ một cách kiên quyết.
Anh bước tới gần, giọng nói có vẻ khổ sở :
- Vy Anh.
Vẫn ko ! Có thế nào đi nữa cũng ko thỏa hiệp đâu ! Cỏ ơi, cỏ ơi , dù người kia có làm gì, tớ cũng sẽ ko bỏ cậu đâu !
Và cuối cùng, anh cũng phải chiều tôi :
- Vậy chỉ được nằm một chút thôi nhé . – Anh nhẹ giọng rồi…nằm xuống bên cạnh tôi.
Ngay lập tức, tôi mở mắt ra :
- Anh…
Nhưng lần này, người ấy lại nhắm mắt , một tay đặt trước trán.
Được lắm ! Đây chính là dùng chiêu của kẻ thù để đối phó với chính kẻ thù .
Dù sao, tôi cũng ko mắc bẫy đâu .
Nhưng mà…trông anh lúc này rất đẹp, vẻ mặt của anh lúc ngủ sẽ như thế này à ? Vẫn điềm tĩnh, vẫn lạnh lùng như thế . Tôi cứ vậy ngắm anh.
Chợt giọng nói trầm ấm của anh vang lên :
- Hết buồn ngủ rồi ?
Tôi giật mình. Dù anh đang nhắm mắt , tôi vẫn phải ngoảnh người đi :
- Chưa hết. Em ngủ đây, ngủ ngay đây .
Tại sao lại ko có gì có thể qua nổi mắt anh thế này ? Ko đúng , anh có đang nhìn tôi đâu.
Thế thì phải là ko có gì có thể qua nổi…người anh !
Tôi buồn bực bứt bứt mấy ngọn cỏ gần đó rồi từ từ chìm vào giấc ngủ .
Có cảm giác như bãi cỏ càng ngày càng ấm hơn . Cỏ ở đây thật là kì diệu.
Và tôi có một giấc mơ. Vẫn là bãi cỏ xanh mướt, vẫn là cây xích đu gỗ, vẫn là tôi nằm trên cỏ…nhưng ko có anh.
Chỉ có một người phụ nữ trung tuổi đứng nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Nhưng khuôn mặt người ấy rất mờ nhạt, tôi ko thể nào hình dung rõ được.
***
Lại như thế.Tỉnh dậy thì sẽ vứt chăn sang một bên.
Và lúc mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên vẫn là anh.
Nhưng chưa kịp…
- Dép ở ngay dưới chân em – Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy ý cười.
Tôi vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đờ đẫn nhìn anh rồi gật đầu.
Tôi đưa mắt nhìn quanh. Hình như có chút gì đó ko đúng lắm. Đây là một căn phòng rất rộng , giống như là một căn nhà nhỏ vậy, màu chủ đạo là màu xám lạnh lẽo, đơn giản, ít đồ nhưng đầy đủ. Chẳng bù cho phòng của tôi, màu gì cũng có nhé, gấu bông thì chất đầy nhé, cực kì dễ thương nhé ! Mà khoan đã…Tôi đang ngủ trên cỏ cơ mà…Vậy bãi cở đâu ? Ở đâu ?
Lần này thì tôi thật sự tỉnh hẳn :
- Anh Duy Phong, em ngủ trên cỏ mà.
Trước sự thắc mắc của tôi, anh gật đầu đầy thản nhiên .
- Phòng anh.
Tôi bật dậy , hỏi dồn dập :
- Phòng anh ? Sao em lại ở phòng anh được ? Em đang ở bãi c