- Vậy cứ tưởng anh biết nhiều lắm, bày đặt gọi em tới, bày đặt chê em. Nếu ko nể tình anh là anh trai bạn thân của em, em đã ko đánh anh rồi. Thôi em về đây. Mà dù sao cũng cảm ơn anh, anh Huy nhé. – tôi cố kéo dài những chữ cuối.
Anh Huy gật đầu, vẻ mặt có chút nghĩ ngợi. Tôi mặc kệ, đi về.
***
Từ trên cửa sổ văn phòng nhìn xuống, có thể thấy rõ một cô nhóc đang mở khóa xe đạp, trước giỏ là một hộp bánh nhỏ xinh.
Nguyễn Huy lắc đầu :
- Ngốc nghếch, lần trước đưa tài liệu cho Duy Phong mà cũng ko biết . – Rồi tự vỗ nhẹ vào đầu mình – Cũng may mà ngốc, mình lỡ lời như vậy mà cũng ko phát hiện ra điều gì.Lần sau phải cân rthận hơn mới được.
***
Tại tập đoàn K.P, một người đang vùi mình vào công việc. Những ngón tay thon dài nhanh nhẹn lật giở tài liệu, rồi lại đánh máy như bay . Trán anh đôi lúc khẽ nhíu lại rồi chỉ trong tích tắc lại giãn ra.
Bị công việc cuốn vào, anh lại ko để ý đến chiếc di động đen bị bỏ quên ở nhà. Và giờ nó cũng đang một lần nữa … kêu réo rắt.
Tôi tắt máy, ngắm nhìn hộp bánh được đặt trên bàn. Anh lại bận nữa rồi. Hay là anh ko muốn nghe nhỉ ?
Tôi buồn bực lấy một chiếc bánh nhỏ lên cắn. Định nhắn tin cho anh mà thôi , khủng bố cũng cần có chiến thuật .
Điện thoại tôi đổ chuông . Quên đi , ko có chuyện suýt nữa thì cắn lưỡi đâu nhé , vì lần này…cắn thật rồi.
Số lạ . Là ai nhỉ ?
Tôi ấn nút nghe, áp máy vào tai, nín thở lắng nghe.
Người kia cũng im lặng.
Tôi dù có hâm đến đâu cũng ko nghĩ đó là anh.
Tôi cũng im lặng. Ai sợ, tôi đâu có gọi mà phải sợ tốn tiền. Tôi thả máy xuống, bật loa ngoài. Thong thả ăn bánh, uống sữa. Từ từ hưởng thụ. Nhưng mà do sự cố ngoài ý muốn, một chiếc bánh ngọt thắc, vừa đưa vào miệng tôi liền bị lỡm . Nhấp vội một ngụm sữa, lại bị sặc.
Tôi đưa hai tay che miệng nhưng vẫn ho ra tiếng.Với tay chuẩn bị nhấn nút tắt thì đầu dây bên kia nhẹ nhàng vang lên tiếng cười khẽ …rồi máy bị ngắt.
Tay tôi cứng đơ trong không trung , tiếng cười nhẹ ấy… giống y hệt tiếng cười lúc tôi hù anh Huy ở văn phòng.
Tôi đứng hình một lúc mới kiểm tra lại số lạ ấy. Ko thể nào, chắc là do ảo giác thôi nhỉ. Nếu nói anh ấy gọi cho tôi mà chỉ im lặng như thế… thì tôi ko tìm ra được lí do nào.
Thả người vào chiếc ghế xoay, mắt khẽ nhắm hờ, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo lên nhau. Và …chiếc điện thoại trắng đang nằm trong tay phải của anh. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Dạo gần đây, Mạnh Vũ với Bùi Quang càng ngày càng thân với nhau. Hai người ấy cùng chơi bóng rổ, cùng tham gia lò luyện thi, rồi cùng ăn cơm với tôi và Vũ. Trúc Vũ cũng ko ý kiến, bảo Bùi Quang đỡ nhiều rồi. Mà ngay cả tôi cũng phải công nhận, càng ngày số lần Bùi Quang bị thầy cô nhắc nhở cũng ít dần. Tôi cũng ko còn ghét hắn nhiều nữa , vì vậy, tôi xếp hắn trước Nguyễn Phương. Nhắc đến tên mọt sách ấy l