y, lại đây nằm vùng, tại sao lại làm bộ làm tịch?
Hoa quả phụ biến hẳn sắc mặt.
Biểu Ca nói :
- Ta nghĩ chắc hiện tại ngươi đã biết lão Đao Bả Tử là người như thế nào rồi, bởi vì ngươi là đàn bà, ngươi có thể bồi tiếp lão ta lên giường ngủ.
Hoa quả phụ hỏi :
- Ngươi muốn kéo ta xuống vũng bùn với ngươi?
Biểu Ca nói :
- Thật ra ta đã biết bí mật của ngươi từ lâu, ta làm như vậy, chỉ là để giăng bẫy, dụ ngươi tự mình nói ra bí mật, ta thà giết lầm một trăm người, cũng không tha được một tên gian tế quanh quẩn nơi đây.
Hoa quả phụ nhìn y, bà ta bỗng thở ra nói :
- Thì ra không phải ngươi muốn kéo ta xuống, ngươi muốn tìm còn quỹ thế mạng cho ngươi.
Biểu Ca hỏi :
- Tại sao ta muốn tìm con quỷ thế mạng cho ta?
Hoa quả phụ nói :
- Bởi vì tuy ngươi chưa thấy lão Đao Bả Tử, nhưng ngươi biết ông ta đã lại đây.
Bà ta lại thở ra nói tiếp :
- Ngươi có thể nói là một nhân tài, chỉ tiếc là có một chuyện ngươi còn chưa rõ.
Biểu Ca hỏi :
- Chuyện gì?
Hoa quả phụ nói :
- Đây quả thật là một cái bẫy, nhưng người nằm trong bẫy không phải là ta, mà là ngươi.
Biểu Ca nói :
- Sao?
Hoa quả phụ nói :
- Ta và lão Đao Bả Tử đã nghi ngờ ngươi từ lâu, vì vậy mới nghĩ ra cái bẫy cho ngươi mắc vào, nếu ngươi cho là ta trúng Tiêu Hồn Tán của ngươi thật, ngươi đã lầm to.
Bà ta phủi phủi quần áo, chầm chậm đứng dậy, người trúng phải Tiêu Hồn Tán, trong vòng một tiếng đồng hồ không có thuốc gì giải nổi, nhưng hiện tại, bà ta đang đứng dậy đây.
Biểu Ca vẫn còn ngồi yên bất động nơi đó, y bỗng quay qua Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi thấy thế nào?
Lục Tiểu Phụng thở ra, cười khổ nói :
- Các ngươi đều là nhân tài, ta bội phục các ngươi.
Biểu Ca bỗng cười lớn lên :
- Có thể làm cho một người như Lục Tiểu Phụng khâm phục, Cố Phi Vân ta chết cũng không ân hận gì.
Y quả thật nói chết là chết, chết rất nhanh chóng, máu tươi bắn tung tóe, người của y đã đổ ầm xuống.
Y nhất định không thể để cho mình còn mở miệng ra được, để người ta hỏi khẩu cung mình.
Nếu y đã muốn đi do thám đời tư bí mật của người khác, y phải chuẩn bị trước, tùy thời tùy lúc hy sinh thân mình.
Hoa quả phụ chau mày nói :
- Không ngờ y chẳng sợ chết tí nào.
Lão Đao Bả Tử nói :
- Người sợ chết vốn không làm những chuyện như thế này, người thông minh cũng không làm được.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Còn có hạng người nữa càng không làm được.
Lão Đao Bả Tử nói :
- Sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Có hạng người bất kể đi đến đâu, đều bị phiền phức, dù y không muốn chọc đến nó, phiền phức cũng cứ tìm lại y.
Lão Đao Bả Tử hỏi :
- Ngươi là hạng người đó?
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
- Trước giờ tôi vẫn tự biết mình.
Lão Đao Bả Tử nói :
- Ngươi chịu phiền phức cho ta quả không ít...
Lục Tiểu Phụng ngắt lời lão :
- Nhưng nhất định ông không thể giết tôi được.
Lão Đao Bả Tử hỏi :
- T