Truyện kiếm hiệp - Ỷ thiên đồ long ký (chap 16 đến chap 40)
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
ời ta được mắt một chút là hồn vía đã để đâu đâu. Tôi vừa nói cô ta không bị thương, sao mặt anh liền nhơn nhơn như thế là sao?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Tôi mừng cho cô ta, thế có liên quan gì đến cô?
Cô gái lại giơ tay đánh nữa, nhưng lần này Vô Kỵ hạ đầu xuống, để tay nàng lướt qua. Cô gái nổi cáu, nói:
- Ngươi đã nói là bằng lòng lấy ta làm vợ rồi. Câu đó nói ra chưa được nửa ngày, nay đã tơ tưởng người khác, muốn đi kiếm người khác đẹp hơn rồi.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Thì chính cô đã bảo tôi không xứng, lại nói trong lòng đã có tình lang, không thể nào lấy tôi được.
Cô gái nói:
- Đúng thế, nhưng anh cũng đã bằng lòng, từ nay đối đãi với tôi tử tế, lo liệu cho tôi.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Tôi đã nói thì tôi sẽ giữ lời.
Cô gái giận dữ:
- Thế sao vừa mới thấy con gái đẹp, anh đã xiêu hồn lạc phách, làm người ta không lộn ruột sao được?
Trương Vô Kỵ cười:
- Tôi làm gì mà xiêu hồn lạc phách?
Cô thôn nữ đáp:
- Tôi không cho anh được thích cô ta, cũng không được nghĩ đến cô ta.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Tôi nào có thích cô ta. Thế nhưng trong bụng cô được nghĩ đến người khác, không lúc nào quên thì sao?
Cô thôn nữ đáp:
- Tôi biết người đó từ trước rồi. Nếu như tôi biết anh trước, thì suốt đời tôi chỉ nghĩ đến một mình anh thôi, tôi không nghĩ tới một ai khác cả, cái đó gọi là “tòng nhất nhi chung”. Còn người nào ba lòng bốn dạ, thì trời cũng không dung được.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Ta biết cô nương họ Chu này trước cô nhiều”. Thế nhưng chàng không dám thốt ra câu đó, chỉ nói:
- Nếu cô chỉ biết một mình tôi, thì tôi cũng chỉ biết một mình cô. Còn nếu bụng cô nghĩ đến người khác, thì tôi cũng nghĩ đến người khác.
Cô thôn nữ trầm ngâm một hồi, mấy lần toan nói nhưng lại thôi, đột nhiên mắt rưng rưng, quay đầu sang chỗ khác để cho Trương Vô Kỵ khỏi thấy, giơ tay gạt lệ. Trương Vô Kỵ trong lòng cảm thấy bất nhẫn, nhẹ nhàng cầm tay nàng, dịu dàng nói:
- Thôi mình không nói chuyện đó nữa, đợi thêm vài ngày, vết thương trên đùi tôi khỏi rồi, hai đứa mình sẽ đưa nhau đi chơi, có phải hơn không?
Cô thôn nữ quay đầu lại, mặt buồn rầu, nói:
- A Ngưu ca ca, em xin anh một việc, anh đừng giận nhé.
Trương Vô Kỵ nói:
- Chuyện gì? Nếu sức tôi làm được, tôi sẽ làm cho cô.
Cô gái nói:
- Anh phải hứa không giận, em mới nói.
Trương Vô Kỵ nói:
- Được rồi, tôi không giận.
Cô thôn nữ chần chừ một hồi, nói:
- Miệng anh nói không giận, nhưng trong lòng cũng phải không giận mới được.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Cũng được, trong lòng tôi cũng không giận.
Cô gái giơ tay nắm lấy tay y, nói:
- A Ngưu ca ca, em từ Trung Nguyên đi hàng vạn dặm đến Tây Vực, cũng chỉ để kiếm y. Lúc trước còn nghe vài điểm tung tích, nhưng đến bây giờ, mọi sự như ném hòn sỏi vào trong biển cả, không còn nghe chút gì về y nữa. Bao giờ chân anh lành, anh giúp em đi tìm y, sau đó em sẽ theo anh di du sơn ngoạn thủy, được không?
Trương Vô Kỵ không thể không bực dọc, hừ m