Truyện kiếm hiệp - Ỷ thiên đồ long ký (chap 16 đến chap 40)
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
nói y đầy vẻ băn khoăn. Trần Hữu Lượng cười:
- Sẽ làm gì ngươi ư? Chẳng làm gì cả. Để ta cho ngươi xem một vật coi ngươi biết là gì không?
Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn náu mình sau tảng đá đều muốn thò đầu ra xem Trần Hữu Lượng lấy cái gì ra, nhưng đành phải cố nhịn. Chỉ nghe Tống Thanh Thư ?A? lên một tiếng, run run hỏi:
- Cái này ? cái này là thiết chỉ hoàn của chưởng môn phái Nga Mi, là vật của Chu cô nương, sao đại ca ? đại ca lại lấy đâu ra?
Trương Vô Kỵ hơi rùng mình, nghĩ thầm: ?Khi ta và Chỉ Nhược chia tay, thấy rõ ràng nàng vẫn còn đeo cái nhẫn chưởng môn, sao bây giờ lại vào tay Trần Hữu Lượng là sao? Chắc là y làm giả để đem ra bịp người?.
Chỉ nghe Trần Hữu Lượng cười khẽ một tiếng nói:
- Ngươi nhìn cho kỹ, cái này đồ thật hay đồ giả đây.
Một lát sau, Tống Thanh Thư mới nói:
- Khi tôi ở Tây Vực có hỏi Diệt Tuyệt sư thái võ công, thấy trên tay bà ta có đeo chiếc nhẫn này, xem ra có lẽ là thật đó.
Chỉ nghe coong một tiếng kim loại chạm nhau, Trần Hữu Lượng nói:
- Nếu như là món đồ giả, nhát kiếm này đã chặt đứt đôi ra rồi. Ngươi xem đây, bên trong chiếc nhẫn có bốn chữ ?Lưu Di Tương Nữ?[2"> làm sao có thể giả được? Đây chính là huyền thiết chỉ hoàn, di vật của tổ sư Quách Tương nữ hiệp phái Nga Mi.
Tống Thanh Thư nói:
- Trần đại ca, đại ca lấy đâu ra? Chu cô nương cô ta ? cô ta ra sao?
Trần Hữu Lượng lại cười nói:
- Chưởng Bát long đầu, thôi mình đi, trong Cái Bang từ nay không có gã này nữa.
Chỉ nghe tiếng chân, hai người đã quay mình ra đi. Tống Thanh Thư kêu lên:
- Trần đại ca, mau quay lại. Chu cô nương đã rơi vào tay đại ca rồi chăng? Cô ta bây giờ còn sống hay đã chết?
Trần Hữu Lượng vẫn tiếp tục đi mỉm cười nói:
- Đúng thế, Chu cô nương đang ở trong tay ta, một giai nhân xinh đẹp như thế, ở trên đời này có người đàn ông nào nhìn thấy mà không động tâm đâu? Ta đến nay chưa thành gia thất, nếu như cầu xin bang chủ gả Chu cô nương cho ta làm vợ, ắt là bang chủ sẽ bằng lòng ngay.
Tống Thanh Thư ậm ự mấy tiếng dường như nói không ra lời. Trần Hữu Lượng lại nói tiếp:
- Đúng ra thì người quân tử không cướp đoạt vật sở hữu của người khác, Tống huynh đệ cũng vì Chu cô nương mà gây ra một chuyện tày trời, Trần Hữu Lượng này đâu có thể vì mỹ sắc mà làm tổn thương nghĩa khí anh em? Thế nhưng ngươi nay đã là kẻ phản bang có tội, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, không còn gì phải nói nữa, có đúng không nào?
Tống Thanh Thư lại ậm ừ mấy tiếng. Trương Vô Kỵ liếc nhìn Tống Viễn Kiều, thấy hai dòng lệ chảy dài trên má ông, hiển nhiên trong lòng cực kỳ đau thương. Bỗng nghe Tống Thanh Thư nói:
- Trần đại ca, long đầu đại ca, quả thực tôi nhất thời hồ đồ, mong hai vị lượng thứ cho, tôi xin lỗi các vị.
Trần Hữu Lượng cười ha hả nói:
- Có thế chứ, có thế mới là anh em chứ. Ta vỗ ngực đảm bảo với huynh đệ rằng, chỉ cẩn ngươi đem mông hãn dược lên núi Võ Đương, len lén bỏ vào nước trà, tính mạng lệnh tôn đại nhân chớ có lo gì cả, còn người đẹp Chu Chỉ Nhược kia sẽ thành ngư