Truyện kiếm hiệp - Ỷ thiên đồ long ký (chap 16 đến chap 40)
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
o hay lúc ấy.
Hai người dìu lẫn nhau, từng bước từng bước đến trước miếu, thấy trên biển ngay cửa chính đề ?Trung Nhạc Thần Miếu?. Triệu Mẫn cầm chiếc vòng cửa gõ ba cái, đợi một hồi không thấy ai trả lời lại gõ thêm ba cái nữa.
Bỗng nghe bên trong cửa có tiếng người lạnh lùng hỏi:
- Người hay quỉ đó? Muốn chết hay sao?
Nghe lạch cạch mấy tiếng, cánh cửa từ từ mở ra, đằng sau có một bóng người. Khi đó trời đã sâm sẩm tối, người kia lại quay lưng ra ánh sáng nên không nhìn rõ mặt, nhưng thấy y đầu trọc mặc áo nhà tu hóa là một hòa thượng. Trương Vô Kỵ nói:
- Hai anh em chúng tôi đi đường gặp cướp, thân bị trọng thương, xin nhà chùa cho tá túc một đêm. Mong đại sư mở lòng từ bi.
Người kia hừ một tiếng, cười khẩy nói:
- Người xuất gia xưa nay có giúp đỡ ai bao giờ, các ngươi đi chỗ khác.
Y vừa toan đóng cửa, Triệu Mẫn vội nói:
- Giúp người người giúp lại, biết đâu chẳng có chỗ lợi cho mình.
Gã hòa thượng kia liền hỏi:
- Lợi chỗ nào?
Triệu Mẫn giơ tay tháo chiếc vòng đeo tai có đính hạt châu đeo đưa cho y. Gã hòa thượng thấy hạt ngọc trai trên chiếc vòng to bằng ngón tay út bèn nhìn kỹ lại hai người đánh giá thêm một lần nữa rồi nói:
- Được rồi, giúp người người giúp mình.
Y né qua một bên nhường Triệu Mẫn đỡ Trương Vô Kỵ đi vào. Nhà sư đó đưa hai người đi qua một đại điện và một gian phòng, đến bên cái chái phía đông nói:
- Hai người ở đây nhé.
Trong phòng chẳng đèn chẳng nến gì, tối om om, Triệu Mẫn đưa tay sờ thử trên giường chỉ độc một cái chiếu ngoài ra không có gì khác. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng người nói oang oang:
- Hác tứ đệ, ngươi đưa ai vào đó?
Nhà sư kia đáp:
- Hai người khách đến ngủ nhờ.
?Nói xong y liền hấp tấp đi ra cửa. Triệu Mẫn nói:
- Sư phó, xin ông bố thí cho hai bát cơm với một ít rau dưa.
Hòa thượng kia đáp:
- Người xuất gia ăn của bá tánh chứ không bố thí.
Y nói rồi lầm lũi đi thẳng. Triệu Mẫn hậm hực nói:
- Gã hòa thượng này thật khả ố. Vô Kỵ ca ca, chàng đói lắm phải không? Mình phải tìm xem có cách nào kiếm gì ăn mới được.
Đột nhiên trong sân có tiếng chân người, có đến bảy tám người đi vào, ánh lửa lấp loáng, cửa phòng mở ra, hai nhà sư giơ cao ngọn đuốc chiếu vào hai người. Trương Vô Kỵ còn đang kinh hoảng, nhìn ra thấy có cả thảy tám tăng nhân, kẻ cao người thấp kẻ thì mày rậm mắt trố, kẻ thì mặt bành bạnh đầy hoành nhục[1">, không một người nào ra vẻ lương thiện. Một nhà sư già mặt mũi nhăn nheo nói:
- Các ngươi trên người còn bao nhiêu vàng bạc châu báu, mau đưa hết ra đây.
Triệu Mẫn hỏi lại:
- Để làm gì?
Nhà sư già cười nói:
- Hai vị thí chủ có duyên đến chốn này, đúng ngay lúc tiểu miếu sắp làm một đàn tràng lớn, lại cần tô tượng đúc chuông, trùng tu sơn môn. Hai vị trong người có vàng bạc châu báu thì đem ra bố thí. Nếu như không khứng đưa cho chúng tôi, đắc tội với bồ tát thì phiền lắm đấy nhé.
Triệu Mẫn giận dữ nói:
- Làm thế có khác gì ăn cướp hay sao?
Nhà sư già đáp: