đế vương cung thì chẳng có môn qui giới luật nào cả. Thi tướng công bước vào dạ đế cung, xem như vị vua một đêm rồi, chàng muốn gì được nấy. Ngay cả Hoàng lão sư cũng đặng hưởng chẳng khác tướng công.
- Sư muội thì sao ?
- Trần cô nương cũng là vuạ Ở trong Dạ vương cung, ai cũng có quyền làm vua, không ai cản ai được.
- Nhưng...
- Nếu Thi tướng công thấy chuyện bất bình trong Nhứt Dạ đế vương cung do các cung nữ, mỹ phi thì cứ thẳng tay với họ, còn những người khác, xin Thi tướng công đừng đụng đến.
- Tại hạ có mắt như mù. Bấy lâu nay cứ ngỡ Thiên Sơn phái là môn phái quang minh chính đại, không ngờ... chỉ là lũ...
San Hào gào lên:
- Trời ơi...
- Tướng công quá phẫn uất, thiếp có cách giải sầu cho tướng công.
San Hào vội vã nói:
- Cách gì ? Nàng hãy nói cho ta biết đi. Nếu đó là cách để Thi San Hào vơi bớt nỗi hận sầu thì ta sẽ nguyền làm thân trâu chó cho nàng suốt đời.
Lâm Ý Tình gật đầu, chỉ luôn vào chiếc áo quan, đã mở nắp sẵn, nàng nói:
- Thi tướng công hãy trút tất cả uất hận của mình vào trong áo quan này mà chôn nó xuống cữu tuyền.
- Ý nàng muốn nói tại hạ...
- Tướng công hãy bắt những kẻ đã khiến tướng công bự dọc nhốt vào trong đây mà chôn sống. Thế là bao nhiêu uất hận sẽ biến tan ngay.
San Hào đứng sững sờ, một lúc lâu rồi nói:
- Đúng. Nàng nói đúng. Chúng không đáng mặt sống trên đời này. Chúng cần phải chế để Thi San Hào ngẩng mặt nhìn thiên hạ. Trẫn Thụy Nhẫm và kể cả lão tặc già Thiên Sơn Nhất Lão Hoàng Kỳ Anh.
Dứt lời đay nghiến cay độc đó, San Hào xăm xăm đến bên áo quan, đóng sập chiếc nắp lại rồi ghé vai nhấc bổng lên.
Thi San Hào nhìn Lâm Ý Tình:
- Nàng có muốn thấy San Hào chôn dâm nữ và ma đạo không ?
Lâm Ý Tình mỉm cười:
- Nếu tướng công cảm thấy thích thú.
- Nàng hãy theo ta
Thi San Hào vác áo quan trở lại ngôi nhà tranh, theo sau họ Thi là Lâm Ý Tình và đoàn kỹ nữ.
Đến trước gian nhà tranh, San Hào đặt áo quan xuống đất, mắt nhìn trừng trừng quát:
- Dâm nữ và lão tặc. Hãy ra đây chịu chết đi !
Cánh cửa bằng tranh đơn sơ hé mở, và Trần Thụy Nhẫm bước ra ngoài. Vẻ mặt của nàng thật là ê chề và ủ dột.
Thấy Thi San Hào đứng trước áo quan, Trần Thụy Nhẫm lên tiếng kêu:
- Thi đại ca ..
Thi San Hào quát lên:
- Im đi, dâm nữ. Ngươi còn muốn nói gì nữa. Hãy vào bẩm báo với tên gian tặc Hoàng Kỳ Anh ra đây để San Hào đưa hai ngươi đi về dưới cữu tuyền mà gian dâm với nhau.
Nghe San Hào nói, Trần Thụy Nhẫm ngượng chín người. Nàng đã hiểu Thi San Hào muốn nói gì và lý do họ Thi gọi nàng là dâm nữ, còn Hoàng Kỳ Anh và lão tặc.
Thụy Nhẫm nghiến răng, rồi bất ngờ ngửa mặt cười khanh khách. Tiếng cười của nàng nghe cay đắng, và oán hờn. Có thể vì như tiếng rúc của loài cú, hay loài quỉ đói ăn đêm quá khát khao được ăn gan, uống mật.
Nghe tiếng cười ma quỉ của Thụy Nhẫm, ngay cả San Hào và Lâm Ý Tình cũng sờn da, nổi ốc.
Thụy Nhẫm chiếu tinh nhãn hừng hực vào San Hào:
- Ngươi là Thi San Hào... Đại đồ đệ của Thiên