Truyện tình yêu - Đọc Truyện hay hot- Hot boy ? Rắc rối đấy, chạy mau !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
tên Billy quậy phá kia dc? “Sếp lớn ” đã vậy thì trợ lý như anh ta… @@
- Kệ các cậu, mình đi đăng kí đây! Là lá la
Đợi Lia đi rồi, tôi mới quay sang nhìn Susan một cách “ái ngại” :
- Này, cậu… không có ý kiến gì về vụ này à?
- Ý kiến dc không? Coi như để cậu ta rèn luyện sức khỏe đi.
- …
~~~
Những ngày sau đó…
Tất cả chúng tôi đều bận rộn với cả tá “công việc”. Khổ nhất là Tân hoàng tử Danny kia. Đi một bước là cô Công chúa kiêu kì lại bám riết lấy, như thể họ là một đôi vậy. Báo tường của trường lúc này tràn ngập ảnh của hai người họ. Hầy, đúng là hotboy, hoygirl có khác, trước đã nổi, giờ còn nổi hơn. Mà kì lạ là mặt Danny lạnh lùng như băng tuyết Bắc cực vậy, cả ngày chẳng thấy cười lần nào, rất có vẻ miễn cưỡng. Lia thì vẫn kiên trì bám lấy sân bóng rổ cùng anh chàng Wade “đẹp trai ” ấy. Susan ngày càng bám riết lấy cái laptop với mấy cái lập trình pascal rắc rối. Haizzz có lần tôi đã thẳng thắn khuyên can hai đứa nó rằng : “Mắt các cậu sớm muộn cũng lồi như mắt ốc hết thôi. Một đứa bám lấy giai đẹp, một đứa ôm em lap cả ngày…”, hic kết quả chư nói hết câu đã nhận dc cả “trận mưa gối” của chúng nó. Hứ, đồ ác độc, người ta có lòng tốt nhắc nhở mà…
- Lo cho cái thân mình đi kìa. Cảm cúm gì mà dai thế không biết!- Sau khi đã không còn gối để mà ném, Lia bắt đầu sử dụng đến chiêu ” võ mồm” này.
- Yên tâm, mới một tuần lẻ hai ngày. Bình thường mình phải sổ mũi hắt hơi nửa tháng cơ, còn năm ngày nữa mà, he he.
- Cười cái khỉ!- Lần này không phải là gối mà là gấu bông. TT.TT
~~~
- Này, em yêu không sao thật chứ? – Rei không khỏi xót xa nhìn tôi lúc nào cũng ôm theo bịch khăn giấy như vậy.
- Không sao thật mà, cảm xoàng thôi.- Tôi cũng rất “nghĩa khi” trả lời.
- Cảm xoàng mà hơn nửa tháng rồi thế hả? Cậu nên đi khám đi.
- Không!
Tôi dứt khoát trả lời. Bác sĩ á, tôi cực kì sợ cái sinh vật khoác áo blouse trắng đó. Còn nhớ hồi bé mỗi lần phải đi tiêm phòng, mấy người trong trạm xá lúc nào cũng nói “chỉ như kiến cắn ” thôi mà. Hic hic , kiến đâu chẳng thấy, chỉ biết tay tôi sau đó chỗ bị tiêm sưng lên vài ngày. Tóm lại, áo blouse đó ko tốt đẹp gì cả.
- Chị ơi, có một anh bảo đưa cho chị gói này!- một em bé khoảng 6 tuổi bỗng chạy lại đưa cho tôi một cái túi. Lúc mở ra thì, oa oa, là viên ngậm chữa ho rất tôt mà mẹ tôi vẫn thường mua cho tôi hồi ở nhà đây mà! Chỉ tiếc là ở đây tôi đi tìm ở mấy hiệu thuốc rồi mà không có bán, còn đang định tháng sau về nhà mua mà…
Rei cũng lấy một vỉ ra xem, rồi quay sang hỏi đứa nhỏ:
- Vậy anh đó đâu rồi em?
- Anh ấy đưa em xong đi luôn rồi.
- Ừ, cảm ơn em nhiều nhé! – Tôi xoa đầu em bé mà lòng vẫn không khỏi cảm ơn cái người vừa rồi.
- KHÔNG ĐƯỢC NGẬM NÓ !
- Làm cái gì thế, nhỏ nhỏ cái miệng thôi.
- Chắc là có cha nào “tăm” em yêu của Rei này đây mà. Grừ
- Ha ha, ai không biết lại tưởng cậu là người yêu của mình mất!
- Kệ họ. Rei không thích thế này đâu!!!
- Thế Rei thích Judy ốm mãi hả. Này, nhìn đi, cái này rất t