n mã này ra đường thì trước sau gì cũng bỏ mạng. Sao không học thói quân tử tặng nó cho tiểu muội, vừa bảo toàn được sinh mạng, vừa là kết mối ân tình với nhau?
Nàng liền nở một nụ cười đổ quán siêu thành, tình tứ liếc chàng như hò hẹn. Dao Quang thấy đối phương dùng đến mỹ nhân kế, cười thầm trong bụng. Chàng là bậc kỳ nam tử, định lực như núi Thái, lại kề cận hai tuyệt đại mỹ nhân là Bạch Ngọc Thiền và Túy Tây Thi nên chẳng hề rung động trước nhan sắc của Ngọc Đường. Dao Quang hờ hững đáp:
- Tại hạ vì mối giao tình với Nhạc trang chủ, sẵn sàng tặng ngựa. Nhưng cô nương phải hứa rằng từ nay bỏ thói càn quấy, ỷ thế hiếp người làm tổn hại đến thanh danh Thiên Sư giáo!
Nghe giọng giáo huấn, Ngọc Đường giận tái mặt, chẳng qua vì ngựa quý mà nuốt hận, cúi đầu vâng dạ:
- Tiểu muội xin hứa!
Dao Quang đứng lên vòng tay nói với Động Đình Kiếm Khách:
- Tại hạ có việc phải đi Tứ Xuyên gấp, hẹn lượt về sẽ cùng trang chủ đối ẩm. Giờ xin cáo biệt ! Di Kính cũng áy náy vì chuyện đoạt ngựa, chẳng hứng thú gì mà ngâm vịnh nữa, lặng lẽ tiễn khách. Đến cổng, lão bối rối nói:
- Lão phu không dạy được con cháu, lòng vô cùng hổ thẹn với công tử! Dao Quang tươi cười đáp:
- Đấy chỉ là chuyện nhỏ, mong trang chủ chớ bận tâm! Tại hạ có làm được hai câu thơ, nhờ trang chủ bình phẩm cho.
Nghe nói đến thi văn, mắt Di Kính sáng rực, vểnh tai lắng nghe. Dao Quang đọc xong, lên ngựa đi ngay. Nhạc lão ngơ ngẩn trở vào, miệng lẩm bẩm mãi. Lão gãi tai tự hỏi:
- Lạ thực ! Hai câu thơ này tả cảnh gì mà quái dị thế?
Cho đến tối lão vẫn chưa hiểu ra được. Ngọc Đường mang trà lên, thấy sư thúc cứ đăm chiêu suy nghĩ mãi liền thắc mắc:
- Nhị sư thúc ! Gã công tử kia khẳng khái tặng ngựa. hà tất người phải băn khoăn nữa?
Di Kính lắc đầu:
- Không phải việc ấy! Ta đang đau đầu vì hai câu thơ mà gã đã tặng.
Lão buột miệng ngâm lên rồi phân bua:
- Đường nhi thấy không? Hai núi trêu trăng thì còn hữu lý, rừng chìm dưới nước thì bố ai mà hiểu nổi !?
Chợt lão nhận ra da mặt Ngọc Đường đỏ rực, đôi vai gầy run rẩy và bờ môi lắp bắp :
- Chết thực! Đúng là người ấy rồi !
Di Kính ngỡ ngàng hỏi :
- Đường nhi nói gì vậy?
Ngọc Đường xem lão như cha mình nên cố nén thẹn thùng kể lại chuyện bên hồ Thanh Thủy. Nhạc lão vỗ đùi cười khanh khách:
- Té ra hắn tả cảnh ngươi đang tắm dưới ánh trăng! Ngôn từ thế này thì quả là thâm thúy và tuyệt diệu !
Ngọc Đường ngượng chín cả người, giận hờn và trách móc:
- Nhị sư thúc còn diễu cợt hài nhi nữa sao?
Động Đình Thần Kiếm thấy nàng ứa nước mắt, liền tủm tỉm bảo :
- Đường nhi quen thói ngông nghênh, tự hào mình xinh đẹp, xem nam nhân trong thiên hạ như tượng gỗ. Nhưng nay trời xanh dun rủi cho ngươi hai lần chịu ơn Dao Quang. Đấy chính là lương duyên tiền định. Vả lại, Hiên Viên công tử giết Thiên Hoa Điệp bằng chỉ một chiêu, võ công ấy còn hơn cả lão phu. Đường nhi không phục sao?
Ngọc Đường cúi mặt vân vê tà áo :
- Chẳ