Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
t:
- Sao nãy giờ không làm bài tập? Muốn chết hả?
- Hi hi, không làm được.
- Sao không làm được?
- Bận.
- Bận gì?
- Ngắm trai.
- ..................
Hắn cốc cái “Cốp” lên đầu nhỏ. Nhìn cái mặt thế ai ngờ hám trai quá. Hắn đã cố gắng kiềm chế rồi vì nhà mà có một nam một nữ đang lứa tuổi dậy thì không kiềm chế thì chín tháng mười ngày sau dễ ba má nhỏ có cháu bế quá. Bực cả mình. Hắn kéo nhỏ lại gần. Ôm luôn cho nó nóng.
- Anh ôm em thế này rồi, khỏi quay đầu mà nhìn. Làm bài tập đi.
- Hi hi. Ừ thì làm.
Hắn với nhỏ ngày nào cũng lãng mạn thế. Tình yêu của học sinh phải nói là đẹp vật vã. Nghĩ lại vẫn thấy lãng mạn. Chả như sau này khi yêu ai lúc nào cũng có bao nhiêu chuyện để lo nghĩ. Dù người ta đến với mình không phải vì tiền nhưng không có tiền thì chỉ có nước cạp đất mà ăn. Hắn không lo được cho người ta hắn cảm thấy mình bất tài vô dụng kinh khủng. Giờ mới thấm thía câu nói của Ngọc Trinh.
Bình thường trên lớp kết quả học tập của nhỏ đã yếu rồi nên mới phải học lớp B. Ấy thế mà nhỏ hình như chả quan tâm lắm. Chắc xác định học hết 12 lấy chồng quá. Kiểu này không ổn, hắn bắt nhỏ học nhiều hơn rất nhiều. Dù hắn học cũng chả giỏi hơn ai nhưng bằng tiên tiến thì chắc là lấy được. Cố gắng kèm nhỏ mấy môn nhỏ yếu. Chứ không hắn chả biết nhìn mặt hai cụ thân sinh ra nhỏ như thế nào. Nhỏ riết nhìn hắn cũng phát sợ. Cứ gặp mặt nhau là thấy hắn hỏi: “Học bài chưa?”. Nhỏ chỉ có nước lè lưỡi lắc đầu xong rồi ăn luôn cái cốc vào đầu.
Hắn chỉ tha cho nhỏ đúng vào ngày Giáng Sinh. Sáng hôm ấy hắn và nhỏ hẹn ước với nhau sẽ gặp nhau tại nhà thờ Lán Tranh. Mọi năm hắn chả bao giờ đi chơi Noel. Cứ ở nhà cùng ba mẹ làm thịt gà hay nấu cari ăn là vui rồi. Tại cũng như phong tục các nước phương Tây, Giáng Sinh người ta ăn nguyên con gà Tây bự chà bá lửa chứ ở Việt Nam chỉ ăn gà ta là ngon rồi. Mỗi năm nay hắn đòi ba má chở ra nhà thờ đi lễ đón Noel. Tội nghiệp cái xe của ba, hôm ấy phải chở tới bốn người. Cứ ỳ ạch mãi cũng ra tới nhà thờ. Cả gia đình cùng đi tham quan hết chỗ này chỗ khác. Hẹn với nhỏ 8 giờ tối. Chơi cùng ba má xong thì đúng 8 giờ hắn chạy đi tìm nhỏ. Bảo ba má với em gái đứng đợi. Tìm muốn lòi cả tròng mắt giữa dòng người đông như trẩy hội. Ai cũng áo lạnh vài lớp. Bị loạn luôn cả mắt. Mùa Noel đúng lạnh thật. Lại đúng đêm nay nữa. Hắn cũng muốn rét run lên. Ngó bốn phương tám hướng không thấy nhỏ. Hắn đang lo ngay ngáy không biết nhỏ có đi hay không thì một bàn tay mang theo cái găng tay làm bằng len bịt mắt hắn từ phía sau. Hắn ngửi thấy mùi hương của nhỏ. Nó nhẹ nhàng không đậm muốn nghẹt mũi như mấy chị đẹp đẹp thích xức nước hoa. Chỉ tổ làm người ta muốn nghẹt thở chứ chả thấy có gì hấp dẫn. Nhưng chắc do hắn bên nhỏ nhiều nên hắn có thể cảm nhận mùi hương ấy rất dễ dàng. Hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi:
- P phải không?
Nhỏ bỏ tay ra cho hắn quay lại, thấy nhỏ cười muốn mất cả hai con mắt hí nhìn hắn.
- Hi hi, anh tới rồi à? Mà anh tới lâu chưa?
- Anh tới cả tiếng rồi. Th