Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
thứ hai. Đằng sau chỉ thấy xây có ba căn phòng. Thêm một cái nhà mà nghe nói là nơi cấm kỵ. Lúc nào cũng khóa cửa. Sau nghe chị Hương kể căn nhà ấy là nơi để... trút giận hay xả stress của chị. Mỗi khi chị bực mình hay bị stress nặng là chị lại vào đó. Khóa cửa rồi... quăng ném đồ vật. Dã man vật vã. Chén dĩa ly tách gì chị quăng cho bằng hết. Mấy thằng nhân viên đứng ngoài nghe mà muốn nổi cả da gà. Không một thằng nào dám bước vào. Hắn phục chị quá. Chị có cái thú vui “tao nhã” thật chẳng giống ai.
* * *
Hắn theo anh Huy vào dãy xây ba phòng kia. Nói là ba phòng thì không đúng. Thật ra cũng như một dãy nhà trọ mười mấy phòng. Nghe nói ngày trước anh Ng cũng cho nhân viên ở lại. Nhưng do ý thức tụi nó kém quá. Ở dơ lại quậy phá nên anh đuổi hết ra ngoài. Xong đập bỏ hết mấy dãy phòng kia. Chỉ để lại ba phòng cho những người thật sự tin tưởng được ở lại coi quán. Trong đó có hắn bây giờ. Anh Huy, anh Kiên bảo vệ kiêm bảo trì quán. Với một thằng nhóc mới vào được hơn một tháng. Nghe đâu có họ hàng với anh Huy. Cũng làm pha chế giống hắn. Thằng nhóc này phải nói là lùn còn hơn hắn. Hình như cao có một mét tư thì phải. Tại thấy đứng có tới cổ hắn. Người lại nhỏ tý tẹo. Chả khác nào Hobbit cả. Thằng này lại có cái cặp mắt diều hâu nhìn khó chịu không tả được. Nói thẳng ra từ cái cặp mắt của nó làm nổi bật lên con người thằng này. Sống hơi bị...”được”.
Anh Huy chỉ vào phòng đầu tiên rồi nói với hắn.
- Em ở tạm phòng này nhé. Chịu khó ở chung với thằng Trường nha.Phòng giữa là phòng của anh. Còn phòng trong cùng của anh Kiên. Cất tạm đồ rồi vào nghỉ ngơi đi. Tý chị Hương tới anh sẽ nói với chị nhé.
- Vâng em cảm ơn anh.
Nói rồi hắn xách balo vào phòng. Ném luôn cái balo ra góc tường rồi nằm lăn ra nệm. Phòng này trông thế mà có cái nệm dày vật vã, nằm sướng như nệm Kimdan. Hắn thắc mắc chẳng lẽ thằng nhóc kia nó giàu thế à mà mua được cái nệm dày cả gang tay thế này? Chỉ có cái là cái nệm này dơ quá. Không có drap nên nó nhìn bẩn mắt kinh. Cũng may hắn là người xuề xòa. Ở thế nào cũng được nên cũng chẳng sợ dơ dáy mấy. Có nệm nằm là thích rồi. Mỗi cái không thấy hài lòng là cái quạt nó tàn tạ quá. Tháo hết cả “quần áo” cái quạt. Để hở hết cả dây đồng lẫn cánh quạt. Tối ngủ lăn qua lăn lại dễ có khi cho ngón chân vào dây đồng. Sáng người ta dậy lại thấy món thịt người nướng thì ngon. Hắn ớn ớn đẩy cái quạt ra xa rồi chợp mắt ngủ. Đêm qua hắn ngủ được ít quá. Giờ thèm ngủ kinh thật.
Hắn chợp mắt ngủ được một lát thì có điện thoại. Định ném luôn cái điện thoại vào tường vì réo inh ỏi. Cơ mà nghĩ tiếc tiền quá. Điện thoại “làm ăn” của hắn mà. Đành mở mắt dậy xem có con nhỏ nào dám gọi hắn giờ này. Hết cả hồn. Ra “con nhỏ” là chị Hương. Hắn bắt ngay điện thoại.
- Dạ em nghe chị..
- Đang làm gì đấy. Ra quán ngồi uống cafe với chị.
- Dạ em ra liền.
Hắn vội ngồi dậy chạy ra ngoài rửa mặt rồi ra chỗ chị. Thấy chị đã ngồi sẵn ở đó. Tay cầm tờ báo. Trên bàn đang để một ly cafe pha phin. Chị mới đi hưởng tuần trăng mật về