Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
Còn lại hắn rành rọt hết.
Hắn đi vào quầy bar. Ngang qua chỗ chị Mai chị cứ nhìn hắn tủm tỉm cười rồi lảm nhảm “Ớt Đà Lạt” làm con nhỏ thu ngân ngồi bên cạnh cứ mắt tròn mắt dẹt không hiểu gì. Hắn lè lưỡi trêu chị rồi chạy biến vô quầy. Anh Việt thì về từ khi nào rồi. Thằng Trường giao ca cho hắn. Bảo hắn ra thêm cafe phin với cafe pha sẵn để tối bán. Chiều cũng ít khách nên bảo hắn đừng lo. Còn đưa cho hắn cái bảng định lượng pha chế. Hắn thở phào nhẹ nhõm. May là có cái bảng định lượng này. Không thì chắc hắn cũng làm bừa cho khách uống. Tới đâu hay tới đó.
Hắn một mình bán hết buổi chiều. Tranh thủ lúc rảnh ngồi học thuộc mấy định lượng pha chế. Xong ngồi cân đo đong đếm cafe cẩn thận. Quán cafe thì lúc nào cũng quan trọng nhất là cafe rồi. Cafe mà có lỗi tý là xem như mất khách. Cái đó hắn biết khi còn ở Heo May rồi. Sinh tố nước ép có thể không ngon nhưng riêng cafe thì không bao giờ được phép. Chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng không giản đơn tý nào.
Sáu giờ chiều thì hắn thấy có hai anh chàng nhìn giống hệt nhau bước vào. Hắn nhìn là biết anh em sinh đôi rồi. Hai ông này nhìn khuôn mặt giống giống chị Hương. Hắn biết ngay là anh Đức với anh Độ em trai chị Hương. Anh Đức và anh Độ tuy là anh em sinh đôi nhưng có nét khá là khác nhau. Hai anh đều hiền cả nhưng anh Đức thì có nét kiểu công tử. Da trắng cũng không khác hắn là mấy. Anh Độ thì có nét khắc khổ của một người đàn ông lao động ngoài trời. Nhìn da anh ngăm đen hắn cũng đủ hiểu. Hai anh vào thấy hắn thì cười cười:
- Cường con chú Chúc phải không?- Anh Đức hỏi hắn.
- Vâng em đây ạ. Anh Đức với anh Độ phải không ạ.- Hắn gật đầu chào rồi cũng trả lời.
- Sao biết hai đứa anh? Anh nhớ trước anh em mình chưa gặp nhau bao giờ mà.- Anh Độ tròn mắt ngạc nhiên.
- Có gì đâu. Nhìn hai anh như anh em sinh đôi thế kia em cũng đoán được. Mà cho em hỏi xíu. Hai anh... ai là Đức ai là Độ vậy?- Hắn nghệt mặt ra.
- Ha ha ha. Thế mà tụi anh tưởng chú biết luôn cơ đấy. Anh là Đức. Còn thằng này là Độ. À mà Cường sinh năm bao nhiêu ấy nhỉ?- Anh Đức hồ hởi.
- Em 89 anh. Thế hai anh bao nhiêu?
- Tụi anh 87.
- Mà hỏi tuổi làm gì? Đằng nào em chả là em của hai anh.
- Hê hê, hỏi cho biết.
Hai ông anh của hắn nhìn hiền mà cũng khờ. Hắn nói chuyện với hai anh rất vui vẻ. Chỉ có anh Độ là hơi ít nói. Chắc cũng thuộc dạng trải đời nhiều. Nhưng làm sao mà chịu nổi hắn được. Cái miệng của hắn làm cho người khác không muốn nói cũng phải nói. Sau này hắn cũng không ngờ là mình bắt nạt hai ông anh đến tội nghiệp. Ngày hắn quản lý quầy bar khi ấy. Hai anh bị hắn đánh cho suốt ngày. Mà bị mắc cái tội khờ. Đánh chửi cho hoài mà vẫn không biết làm. Những lúc khách đông hắn vừa mệt lại vừa buồn cười cái độ khờ khạo của hai ổng. Nhưng cũng vui vì có hai ổng làm chung. Hắn lâu lâu cũng làm quân sư cho hai ổng. Nhất là ông Đức. Ổng hiền quá nên bị nhỏ người yêu bắt nạt. Hắn thấy thế bực bội bảo:
- Ông bỏ con mẹ nó đi. Đàn bà mà chảnh như chó. Ông cứ yếu đuối thế nó dắt mũi ông đi lúc nào đếch biết. Đàn ông c