Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
uy hiểm thì mệt lắm.
Em chở hắn ra trạm xe bus nhưng hắn không chịu. Chỉ cho em chở tới đầu đường Nguyễn Kiệm rồi bắt em vòng xe về. Nhìn dòng người đang như thác đổ tràn về từ các quận trung tâm tới cái ngã năm này mà phát ớn. Em cười bảo:
- Về nhà nhớ nhắn tin cho em anh nhé.
- Ừ anh biết rồi. Em về nhà đi. Nhớ nấu cơm ăn đấy nhé. Mấy bữa nữa anh lên mà em vẫn ốm nhom thế này chết với anh đó.- Hắn dọa.
- Xí. Từ ngày quen anh em lên được nửa ký rồi đó. Từ từ cũng mập à.- Em lè lưỡi trêu hắn.
- Ừ. Nửa ký của em to như cái bánh xe bò. Thôi em về đi. Anh về nhé.
Nói rồi hắn bước đi thẳng. Cứ nói chuyện dây dưa với em nữa có mà đến tối cũng chẳng hết chuyện. Hắn băng sang đường. Thẳng công viên tiến tới. Đứng chờ xe bus rồi về nhà. Xe bus giờ này đông người. Hắn lại chả có chỗ đứng. Cũng cứ là cái xe số 7 này. Hắn cứ theo cái thói quen bước lên xe bus là đưa mắt tìm tiếp viên trước. Xem có phải là chị không. Tự dưng quên mất chị đã chuyển tuyến. Hôm nay cũng vậy. Hắn cố gắng đưa mắt nhìn xem chị có trên xe không. Rồi lại thất vọng. Hắn phải đứng hết đoạn đường về. Mỏi hết cả chân vì người lên người xuống tấp nập.
* * *
Về tới quán, hắn đi vào phòng rồi vội vàng tắm rửa để có thể ra nhắn tin ngay cho em. Sợ em chờ, hắn không muốn em chờ đợi mình quá lâu. Sợ em rảnh rỗi sinh nông nổi. Lại nghĩ hắn đi chơi với con nào.
- Anh về rồi nè em.- Hắn vừa tắm xong là nhắn tin cho em.
- Ừ! Anh đi ăn tối đi.- Em trả lời ngay với hắn.
- Anh chưa đói. Xíu anh ăn. Thế em đã ăn chưa?
- Em đang nấu. Hôm nay con bé Giàu nó về sớm nên phòng đông đủ. Nấu ăn cũng vui anh ạ.
- Ừ!
- Mà anh này. Em bảo này. Lần sau... anh đừng có làm như thế nữa nhé. Em sợ lắm đấy.
- Ừ! Anh hứa. Hôm nay chả biết anh ăn phải cái gì mà anh không kiềm chế được. Đừng buồn anh nhé.
- Em không giận anh đâu. Ai cũng có nhu cầu cả mà. Dù biết là thế nhưng giữ cho nhau vẫn tốt hơn anh nhỉ?
- Hôm nay sao em tâm trạng thế? Anh còn chưa sợ em sợ gì? Tý nữa hôm nay anh mất dzin với em rồi.
- Anh mà còn dzin á? @@!
- Thật. Anh thề!
- Có mà thề cá trê chui ống ấy.
Em không tin hắn còn dzin sao trời? Hắn trước giờ đã “ngủ” với cô gái nào đâu? Cái số đàn ông nó khổ vậy. Càng nói mình còn dzin con gái nó càng không tin. Mà nó bảo: “Chứng minh đi” thì cứ nghệt cái mặt ra. Chả biết chứng minh sao. Làm con trai cũng khổ lắm chứ có sung sướng gì đâu. Chả như con gái. Làm con gái... thật tuyệt.
Hắn nhắn tin với em lúc nữa thì đi vào quán. Chạy lên bếp ăn cơm. Giờ cũng hơn bảy giờ tối mà vẫn thấy còn hai ba thằng ăn cơm. Có cả thằng Phúc với một thằng mới vô lạ hoắc. Hắn lấy phần cơm của mình rồi kéo ghế gần thằng Phúc ngồi hỏi người mới:
- Bạn mới vô hả?
- Ừ! Mới làm được ngày đầu.- Nó vừa ăn vừa nói.
- Bạn tên gì? Mà nhiêu tuổi rồi?
- Bạn biếc gì nghe ngứa tai quá. Mày tao đi cho nó lành. Tao tên Khang. Mới 21 tuổi thôi.
- Gì? Nhìn cái mặt non choẹt này mà 21 rồi á? Giỡn ba?
- Nói éo tin thôi.- Nó nói rồi lại và cơm, húp