Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
n đi được. Hắn muốn mình cứng cáp hơn nữa. Hắn muốn hắn đi xin việc là phải được nhận. Chứ không phải chỉ đi làm cho vui.
- Mày cũng có kinh nghiệm phết nhỉ?- Hắn cười đểu với nó.
- Đù! Có gì mà không biết? Tao lăn lộn trên này bao nhiêu lâu rồi. Thừa tự tin để không sợ bố con thằng nào.- Nó vênh mặt chảnh chó.
- Ờ mày được. Hơi bị chảnh đấy. Nhưng mà... tao thích phong cách của mày đấy. Hê hê.
Nó và hắn hai thằng cứ đứng tám. Tới lúc nó thấy điện thoại trong quần rung rung thì chạy vội vào đằng sau quầy bar nghe vì sợ anh Huy bắt được. Nghe xong nó lườm mắt nhìn hắn rồi chửi:
- Mẹ thằng chó. Lo nói chuyện với mày quá. Hơn mười hai giờ rồi éo biết. Làm con ghẹ* nó chờ nãy giờ.
- Ủa! Mày có ghẹ rồi à?- Hắn tròn mắt.
- Ừ! Sao thế?
- Tao tưởng mày nhiều gái lắm? Sao giờ lại chung tình với con ghẹ nào thế?- Hắn nheo mắt nghi ngờ hỏi.
- Ngày xưa khác, bây giờ khác. Tao cũng có chút ít suy nghĩ lớn hơn rồi. Hề hề. Thôi tao về đây. Bye mày. Tối gặp.
Nó vẫy tay chào hắn với mấy người trong quầy bar rồi đi thằng ra ngoài cổng. Hắn thấy ngưỡng mộ thằng này quá. Trông thế mà có gái đưa rước tận nơi. Nó với thằng Thọ y chang nhau. Hai thằng đều có bạn gái và cũng đều được đón đi đón về y như nhau. Hắn tự dưng cũng ước mình được như hai thằng đó. Thấy lãng mạn sao đâu á.
Nghĩ thế thôi chứ hắn nào dám ước. Như vậy thì làm khổ người yêu quá. Giữa trưa nắng mà để thân gái đi xe đến đón thì e là có hơi nhẫn tâm. Gặp hắn là hắn không làm được.
Hắn trở về công việc pha chế của mình. Trưa nay thứ bảy tuy dân văn phòng không đi làm nhưng khách vào ăn Alarcate khá đông. Quán hắn không bán cơm trưa văn phòng như đa phần các quán ăn khác mà bán Alarcate cả tuần nên không lo ngồi chơi buổi trưa. Món ăn Alarcate bên này rẻ nhất cũng gấp đôi một phần cơm trưa văn phòng bên Heo May. Đúng là quán cafe dành cho người giàu. Uống một ly cafe hay ăn một phần cơm thôi cũng xót hết cả ruột.
Hắn xuống ca cùng với thằng Dũng. Hôm nay nó lại vào phòng hắn ngủ trưa cùng với hắn. Hắn thắc mắc hỏi:
- Hôm nay không đi đâu chơi à? Sao vào đây sớm thế?
- Em có chuyện muốn nói với anh.- Nó bình thản nói.
Lúc này tình cảm của hắn và nó đã cơ bản được coi là rất thân thiết. Nó ngoài hắn và thằng Phúc ra thì trong quán cũng ít tiếp xúc với ai. Có chuyện gì nó cũng nói với hắn. Nhưng hôm nay thấy thái độ của nó như vậy hắn hơi thắc mắc. Chắc phải có chuyện gì quan trọng lắm. Mà lại liên quan tới hắn nữa cơ. Hắn dè dặt hỏi:
- Có chuyện gì mà thấy mày quan trọng hóa vấn đề thế?
- Anh có định mua xe máy đi không?
- Éc. Tiền đâu mà mua. Tao tiền ăn với cho gái còn không đủ. Tiền đâu dành ra mua xe?- Hắn lè lưỡi chán nản trả lời nó.
- Em tính thế này. Em sẽ mua trước một cái xe đi tạm. Nhưng là em mua giùm anh thôi. Em thấy anh suốt ngày đi bộ rồi xe bus. Làm sao mà tiện đi lại được? Anh cũng có bạn gái rồi. Có xe thì cái gì đi cũng tiện mà.
- Mày điên à? Rồi bao giờ tao mới trả hết nợ cho mày? Mày biến tao thành con nợ của mày suốt đời à?
- Có a