br />
_Cô ấy ko hiểu ý mình sao ? - Tuấn gãi đầu , thêm bực
Tuấnquyết định sẽ đi cướp ngục . Mang vào mình 1 bộ hiphop kiểu teen , thêm đôigiày Nike basketball sành điệu . Với cái mũ đội xéo . Trông cậu thật hoàn hảo!!!
_Đi nào - Tuấn leo lên chiếc Air blade màu đen sang trọng . Vun vút trong gió ,vượt qua mấy dãy nhà , mấy khu phố . Với những ngọn đèn chập chõm , thật khóchịu . Nhưng đã ko còn thời gian để mà xử lí nữa rồi . Lúc này đây , trông đầuTuấn chỉ nghĩ đến Dương
_'' Con nhỏ ngốc sao lại hiểu sai ý mình . Hừm... ''
Tìnhhình tại sân bay
_Cậu nhớ giữ sức khỏe nhá - Ly vẫy tay
_ Ừ, tớ đi nhé
_Nhớ ăn đầy đủ vào đấy - Ngân hét to
Ừ tớbiết rồi - Dương đang đưa mắt nhìn xung quanh , Tuấn vẫn ko đến . Thời gian kocòn , nên D đành đi vào trong
Két !!! , tiếng xe của Tuấn dừng lại , làm ainấy phải quay đầu nhìn xem . Tuấn chạy vào trong , thấy chỗ cả bọn đang đứng
_ Ê Dương đâu ?
_ Đi rồi
_ Cậu sao vậy hả ? . Sao lại ko đến chứ
_ Vì tôi cứ nghĩ là 11h Dương mới cất cánh ,thường là thế mà
_ Mày ngu thật đấy , sao ko hỏi tao? - Vươngquát
_ Tao...thôi tao đi trước đây . Tụi bây vềtrước đi - Tuấn bỏ chạy vào trong . Nhìn theo bóng dáng thằng bé mà cả bọn lắcđầu . Cứ luồng lách tùm lum , bảo vệ rượt ko kịp . Ở đó...
Ở đó là Dương , Tuấn mỉm cười tiến về lạinhưng...
Cậu đãthấy Dương , nhưng cô bé đã đi sâu hơn vào trong . Cậu xông vào , hét ầm ĩ , gầnnhư làm loạn cả cái sân bay . Mấy chú bảo vệ cố ngăn nhưng ko được , càng lúcbảo vệ chạy lại càng đông . Cứ như vậy , cậu cứ hét . Nhưng Dương làm sao ngheđược khi xung quanh toàn cửa cách âm . Những người xung quanh đều bu lại coiđông hơn và thật tội nghiệp khi thấy Tuấn bị đánh bầm dập bởi các chú bảo vệ .Vì Tuấn cứ la lối om sòm gây mất trật tự nên buộc lòng phải dùng đến bạo lực ,may ra cậu mới hết thói điên cuồng
_ DƯƠNG - một giọng nói quen thuộc thổn thứcnơi tai Dương , lòng chợt vui nhưng lại thoáng buồn...
_ '' Sao chứ ? . Tuấn sẽ ko tới đâu '' - Dươngchỉ suy nghĩ có vậy rồi kéo vali đi vào trong . Ko quay đầu lại...
Ở ngoài Tuấn phải chịu những trận đòn kinh tởm, đấm đá gì cậu phải chịu hết . Cậu nằm đấy , đau quằn quại , cựa dậy ko nổi .Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và nước mắt , co chân lại , tay ôm lấy bụng . Sắc mặtcậu xanh ngắt , ko tí máu....
_ TUẤN - gượng dậy với đôi mắt lờ mờ nhưng vẫnnhìn rõ đó là Dương . Nhào đến ôm Dương , siết chặt con bé bằng cánh tay giã ,bởi cánh tay thật của cậu đã bị đánh đến nổi sưng tấy hết cả lên , đau lắm...
_ Sao anh lại ra nông nổi này ? . Anh sao vậy? - con bé lo lắng , khóc sướt mướt khi thấy Tuấn bị đánh đến độ nặng như vầy
_ Anh...anh ko sao - Tuấn mỉm cười rồi ngấtliệm đi giữa cái sân bay . Dương vì quá lo lắng nên đâm ra luốn cuốn . Bấm nhầmsố liên tục , nên cuối cùng cũng phải nhờ 1 người Mỹ gần đấy bấm hộ
_ A lô? , Dương hả ? . Mày đang ở sân bay saolại nghe điện thoại ?
_ T...ta...tao....tao
_ Hả ? . Mày làm sao ? . Nói tao nghe coi - cảđám lo sợ , t