đó đã thấy một đạo Tử quang xoáy tròn như trôn ốc từ trên bậc cao băng xuống thân người mình.
Biết ngay đó là Tử quang Đoạt Hồn Chung, Cát Nhược liền thi triển bộ pháp Vô Hình lách tránh. Mặc dù võ công và nội lực của Cát Nhược cao thâm biết chừng nào, nhưng vẫn không nhanh bằng đạo tử quang tàn khốc kia.
Cát Nhược thốt lên lời vĩnh biệt.
- Chết ta rồi.
- Cạch...
Đạo tử quang Đoạt Hồn Chung bắn xả vào thân người Cát Nhược, hất chàng cùng với Tiểu Chi bay ra cửa đại sảnh. Cát Nhược ôm xốc Tiểu Chi bật đứng lên. Chàng toát mồ hôi lạnh và ngạc nhiên sao đạo tử quang kia không di hại đến thân thể mình.
Thì ra trong lúc chao người lách tránh, đạo tử quang Đoạt Hồn Chung đã bắn vào đúng ngọn Tàn Sát Thiết trượng huyết lâu mà Cát Nhược đeo sau lưng, nên chàng mới không bị di hại đến nổi thể.
Khí uất trào lên che mờ thần trí Cát Nhược. Chàng không ngờ phụ thân mình lại nhẫn tâm cắt đứt cả tình thâm cốt nhục, mà lại ra tay hành xử mình không chút run taỵ Càng nghĩ Cát Nhược càng giận sôi gan tím mặt.
Chàng ngửa mặt cười điên dại, tiếng cười của chàng hóa thành tiếng khóc. Chàng vừa cười vừa khóc, nghe ai oán thê lương làm sao.
Trong lúc Cát Nhược cười và khóc thì từ trong đại sảnh bảo trang Song Hùng Tuyệt Địa, và bang chủ Cái bang Trương Khuất Sanh cùng với Ngũ Kiệt Võ Đang băng mình ra vây bọc Cát Nhược vào giữa.
Cát Nhược thấy những người đó lăm lăm trường kiếm chực phóng ra lấy mạng chàng liền gào thật lớn:
- Các ngươi muốn giết ta à ?
Cùng với tiếng gào ai oán thổn thức, thì sự cuồng nộ cũng dâng tràn lên đỉnh đầu Cát Nhược, đến nổi bốc ra một làn khói trắng tỏa lên thẳng tắp.
Cát Nhược gào lên lần nữa:
- Các ngươi muốn giết ta à ?
Chàng vừa gào hết câu, thì năm ngọn trường kiếm của Ngũ kiệt Võ Đang kỳ tài biến hóa thành cánh hoa mai nhoang nhoáng ánh thép bạc phủ xuống thân người Cát Nhược.
Trước cái chết ngàn cân treo sợi tóc, tâm thần lại bất định, Cát Nhược chỉ kịp né tránh bốn ngọn trường kiếm, còn thanh kiếm thứ năm thì chém dọc một đường dài trên má chàng.
Máu rĩ ra từ vết thương, nhiễu luôn vào hai cánh môi khô khốc của Cát Nhược.
Cát Nhược bật khóc, rồi bất thần đứng dang hai chân ngửa mặt cười sằn sặc.
Cát Nhược thét lên:
- Tàn Sát Lệnh.
Ngọn thiết trượng huyết lâu Tàn Sát Lệnh xuất hiện trên tay Cát Nhược, tỏa ánh sáng khủng bố từ hai hốc mắt. Ngọn thiết trượng huyết lâu đã xuất hiện, thì máu phải đổ, đầu phải rơi cùng với những tiếng gào thét khủng bố, điên cuồng của Huyết Chủ Ma Tôn.
Từng đạo tử quang xanh biếc, phát xuất từ hai hốc mắt huyết lâu, vây kín cả không gian trên ba trượng vuông, ngỡ như từng tia sét trời ầm ầm dội xuống, từ dưới đất thọc lên.
Cả không gian chấn định bởi những tia tử quang Tàn Sát Lệnh, ngỡ như cơn thịnh nộ của trời đất nổi lên ngay trong bảo trang Tần gia.
Ầm... Ầm... Ầm... Ầm... Ầm...
Người bị phanh thây đầu tiên bởi thiết trượng huyết lâu lại chính là bang chủ Cái bang Trương Khuất Sanh. Thân người của lã