au lên – Nó vẫy vẫy hắn
– Tối vậy cô kéo tui ra biển làm gì?Cẩn thận k sóng cuốn đi luôn bi h đó, tui k cứu được cô đâu – Hắn nói vóng ra từ trên bờ
– Thế rốt cục mi có lại k thì bảo đây, hai còn đợi tui khuân ra nữa hả? – Nó trống tay vào eo, lườm hắn
– rồi, rồi đây – Hắn thở dài bước tời…Hắn cũng k hiểu vì sao mà mình lại phải lép vế trước nó như vậy nữa…
– Lẹ lên, ôm bó hoa cho cẩn thận k rớt bi h – Nó nói
– Rùi, h làm gì nữa đây – Hắn nhăn mặt hỏi nó
– Tốt, h chỉ cần thả từng bông hoa này xuống nước thui à – Nó cười, cầm 1 bông hoa thả xuống
Và thế là giữa đêm hôm gió mát trăng thanh, hắn cùng nó đứng trên biển thả những bông hoa hồng đỏ thắm xuống nền nước biển đen nhưng lại lấp lánh như những vì sao trên trời kia…
– Mẹ tui từng nói, khi người yêu thương của mình mất thì hãy mang loài hoa của người ấy thích đến mộ người ấy; như vậy họ sẽ vui lắm và mình cũng sẽ cảm thấy k buồn k dằn vặt nhiều nữa à – Nó chắp tay, nhắm mắt hướng về phía biển, miệng lẩm nhẩm 1 lời cầu nguyện gì đó
– Thế sao? – hắn nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng
– phải, h mi hãy nói với mẹ mi những gì mi cần nói đi, ta tin mẹ mi sẽ hạnh phúc lắm và nhất định sẽ cầu nguyện những điều tốt lành sẽ tới với người- Nó ngước lên nhìn hắn mỉm cười- 1 nụ cười tươi,hồn nhiên
Hắn làm theo nó,quay mặt về phía biển, nhăm mắt lại, chắp tay rồi cầu nguyện 1 cái gì nó mà nó k biết được. và sau 1 lúc khi cả 2 cùng cầu nguyện xong thì hắn và nó cũng nhau vào bờ
Dù nó đã gặng hỏi mãi nhưng hắn sống chết cũng k chịu nói ra dù 1 nửa câu…Mà thực ra thì hắn cũng làm sao mà nói ra được khi hắn bảo với mẹ mình rằng :
“mẹ ơi! Xin mẹ hãy phù hộ cho người con gái bên cạnh con luôn được hạnh phúc mẹ nhé…Um,vì cô ấy tương lai k xa sẽ là con dâu mẹ đó…” (nói xong câu cuối hắn đỏ mặt luôn =`=)
– Này, cô k tính đi ngủ hả? – hắn hỏi nó
– k, mi buồn ngủ thì cứ đi ngủ 1 mình đi, kệ ta – Nó cười
– ta có bảo là ta đi ngủ đâu, hum nay ta thức. Thế mi cũng định thức hả? – Hắn nhăn mặt nhìn nó
– Um, ta muốn ngắm bình minh mọc, lâu rùi k được coi à – Nó trả lời
– Vậy ta cùng ngăm với mi nhé – Hắn nhìn nó bằng ánh mắt trừu mến nhưng nó k thấy vì mắt nó h đang hướng ra phía biển
– Ok – Nó nói
Thế là từ lúc đó cho tới lúc bình minh lên nó với hắn ngồi cả buổi tối nói truyện với nhay, hết truyện trên trời rồi lại truyện dưới biển, hết chí chóe, chọ chọe nhau thì lại cãi nhau òm cù tỏi cả lên nhưng cũng có lúc cả 2 im lặng nhìn màn đêm, ngắm ánh trăng đang ngày càng lên cao kia…cảm nhận cái hơi lạnh đang dần đến khi sương xuống …thơi gian đang dần trôi qua 1 cách lặng lẽ…
– Nè, mặc đi – Hắn choàng chiếc áo khoác mỏng lên ng nó
– Thui,k cần đâu, mi mặc đi, của mi mà- Nó lắc đầu đưa trả áo cho hắn
– Xì, lắm truyện quá, mi mặc có mỗi cái áo phông mỏng thế kia sao mà ấm được. Mặc vào k lại ốm bây h, mắc công tại ta – Hắn nhăn mặt đẩy chiếc áo lại cho nó
– Um, thế còn mi?