Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
ợng cô gái bán khỏa thân xách một cái bình. Nước từ tay cô gái chảy xuống một dàn tháp rồi mới chảy xuống hồ. Nhìn đẹp lạ. Hắn nhìn những con cá vàng do chính tay hắn mua bơi lội trong hồ nước ấy mà mỉm cười. Chợt thấy hoa mắt chóng mặt. Hắn bám vào thành tháp để khỏi ngã. Hắn thấy đầu hắn nóng như bốc hỏa. Hắn quay cuồng. Ngửa mặt lên trời chỉ thấy dàn hoa trên đầu đang quay vòng vòng. Rồi hắn ngã nhào vào hồ nước. Bất tỉnh không biết gì nữa.
.........................................
Để em bước khỏi đời anh
Nào đâu hay biết tim anh vỡ òa.
Em đi chẳng thể xóa nhòa
Hình bóng ký ức quyện hòa vào tim.
Tình mình vốn chẳng như phim
Chẳng nên mơ mộng như chim lạc đàn
Ngồi nghe văng vẳng phím đàn
Tình yêu cắt đứt qua màn mưa kia.
* * *
Hắn tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong phòng nhân viên. Ánh đèn tip chiếu vào mắt làm hắn chịu không nổi. Lại phải nhắm mắt để tránh đau. Lúc ấy má Kim đã ngồi bên cạnh hắn. Thấy hắn tỉnh dậy má quan tâm hỏi:
- Tỉnh rồi à con? Làm sao mà để ra nông nỗi này? Sốt gì mà cao thế này?
Hắn nghe má lên tiếng mới biết má đang ngồi bên cạnh. Hắn vội bật dậy để chào má. Gì chứ má thì hắn hơi sợ. Má có đôi mắt rất dữ. Dù mà rất thương nhân viên nhưng má có cách quản lý của má. Giỡn với má nhiều lúc chả được.
Thấy hắn định ngồi dậy má liền nắm lấy vai hắn đè ngược hắn xuống:
- Con cứ nằm đi. Đang bệnh mà. Cử động nhiều làm gì.
- Con chào má. Con xin lỗi vì làm má phải lo lắng.- Hắn mở miệng nói trong mệt mỏi.
- Cái thằng này nói vớ vẩn. Mày cũng như con má mà. Má đâu có muốn vắt kiệt sức tụi mày. Thôi con nằm nghỉ ngơi đi. Má ra coi anh Hường mua đồ ăn về chưa.
Nói rồi má đi ra ngoài. Má vừa ra ngoài là mấy lão nhân viên liền phóng vào hỏi han. Cũng như hắn. Mấy lão sợ má như... sợ cọp.
- Sao rồi cu? Đỡ tý nào chưa? Đù má thấy mày phóng luôn vào hồ nước làm tụi tao tưởng mày thấy trời nóng quá định nhảy vào tắm chứ. Ha ha ha.- Lão Thanh châm chọc hắn
Hắn nhìn lại mình hóa ra quần áo của mình vẫn còn ướt. Mấy lão kia chắc không dám thay cho hắn. Thấy mình ướt hắn mới thấy lạnh. Đến hắn cũng chả hiểu làm sao mình có thể lao vào hồ nước lúc đó. Chỉ nghe mấy lão kể lúc hắn lao vào hồ nước mấy lão đang đứng trực khu hét ầm ỹ chạy lại kéo hắn ra rồi lôi vào phòng. Hắn lúc ấy người mềm như cọng bún. Cảm tưởng như chết rồi. Má Kim đang đánh bài ở trong phòng nghe hắn như thế cũng bỏ vội vàng chạy ra xem. Chắc mọi người đang vẽ ra cái viễn cảnh hắn sẽ là người thứ hai... chết ở đây.
Hắn mệt mỏi. Miệng cứng ngắc. Không mở ra mà nói chuyện được. Hắn như mất hết sức lực. Đến đi cũng không nổi nữa. Hắn tưởng như mình sắp chết thật. Mấy lão nhân viên đang nhoi nhoi trong phòng hắn thì anh Hường bước vào. Tay cầm một tô hủ tiếu bò viên. Má Kim đi ngay sau anh. Má lại đỡ hắn dậy rồi nói:
- Con dậy ráng ăn hết tô hủ tiếu này đi cho khỏe lại. Anh Hường có mua cả thuốc hạ sốt cho con này. Ăn xong rồi ráng uống liều thuốc vào.
- Con cảm ơn má, cảm ơn anh Hường.-