Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
Hắn cố gắng mở miệng.
Cầm tô hủ tiếu trong tay hắn thấy nặng trình trịch. Hắn đã cầm hai tay rồi mà vẫn không nổi. Đành để xuống phản cố gắng cầm đũa ăn. Tô hủ tiếu đêm ấy rất ngon. Nhưng hắn cảm thấy nó nhạt như nước ốc. Gần như lúc ấy vị giác của hắn không còn cảm nhận được gì nữa. Hắn cố gắng cũng chỉ ăn được một phần mười tô hủ tiếu. Má thấy thế thì la hắn:
- Ráng ăn đi con. Ăn như thế này làm sao mà sống được.
- Con... ăn không nổi má ơi.- Hắn ứa nước mắt.
Dù cả ngày nay hắn chả ăn gì, suốt một tuần trước đó từ lúc cảm thấy cơ thể không khỏe hắn ăn như mèo. Còn không được một chém nhỏ một bữa. Nhân viên trong quán thấy ăn như vậy lại tưởng hắn thất tình chán đời không muốn ăn. Nhưng nào biết hắn cố gắng nuốt mà không thể nào nuốt được.
Anh Hường thấy hắn không ăn được như vậy thì đâm lo. Đưa tay vào cằm hắn bóp một cái. Hắn đau quá phải hét lên một tiếng “A”.
- Không ổn rồi. Nhìn miệng nó kìa. Toàn máu là máu. Máu chảy khắp miệng thế này không phải sốt thường đâu. Thôi để con chở nó đi khám.
- Ừ mày chở nó đi đi. Ráng chữa trị cho nó mau khỏi.- Má cũng đồng tình với anh rồi cầm tô hủ tiếu của hắn đi đổ.
Anh Hường vội vã ra lấy cái xe Atila đời đầu của mình chạy ra trước quán. Hắn được lão Thanh và lão Tài dìu ra xe. Giờ hắn mới thấy mình giống cọng bún thế nào. Người gần như không có sức sống. Cứ hết ngả qua bên này bên kia làm lão Tài cũng phát bực.
- Mày không xương đấy à thằng kia?
- Nó sốt thế làm sao mà làm gì được mà chửi nó cái thằng quỷ này.- Lão Thanh bên cạnh chống chế cho hắn.
Hắn được vác lên xe trong tình trạng y chang thằng say rượu. Gục luôn vào lưng anh Hường.
- Cố gắng bám vào anh, không có rớt xuống đường đấy.
Hắn gật gật đầu cho anh an tâm anh mới dám chạy. Anh chạy chậm chậm. Tay trái vòng ra sau giữ hắn. Sợ hắn không thể nào trụ nổi mà tự rớt xuống xe. Hắn cố gắng giữ mình tỉnh táo để anh lái xe. Nhưng chặng đường anh và hắn đi tìm bệnh viện cấp cứu lúc 12 giờ đêm khi ấy thì gian nan không thể tả.
Vừa đi anh Hường vừa làm nhảm không biết đi bệnh viện nào bây giờ. Trước chắc anh cũng chả đi bệnh viện bao giờ nên anh cũng chả biết nên chở hắn đi cấp cứu ở đâu. Anh chợt nhớ có cái bệnh viện Y học cổ truyền dưới đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Anh cố gắng phóng nhanh xuống đó. Tới được bệnh viện cũng mất cả 15 phút. Anh định chạy thằng vào thì bị bảo vệ giữ lại.
- Đóng cửa rồi anh ơi. Có gì sáng mai anh đến nhé.
- Thế bệnh viện không có khoa cấp cứu à anh?- Anh lo lắng hỏi.
- Không anh ạ. Bệnh viện này chủ yếu bốc thuốc cho người ta thôi chứ không cấp cứu anh ạ.
Anh cảm ơn rồi lại phóng xe ngược về phía quán. Vừa đi lại vừa lảm nhảm. Tự nhiên anh lại nhớ ra thêm một cái bệnh viện mà sáng nào anh và má Kim cũng đi qua. Bệnh viện... chấn thương chỉnh hình trên đường Lê Văn Sỹ. =.=!. Hắn dù lúc này đang nửa mơ nửa tỉnh nhưng khi thấy anh đánh một vòng tới cái bệnh viện này thì hắn cũng không khỏi thắc mắc. Bệnh viện này người ta chu