Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
hích gọi như thế. Lúc đầu thấy nhỏ còn ngại ngại. Sau chủ động “anh anh” “em em” như yêu nhau rồi vậy.
Nhắn tin với nhỏ được lúc nữa thì nhỏ phải lên trường. Hắn chúc nhỏ ngày mới vui vẻ rồi lại ngồi nghịch điện thoại. Giờ làm gì cho hết buổi sáng đây? Hắn cả tháng nay không đi học. Cũng chả biết trường lớp ra làm sao. Cũng không biết nhỏ My có bị thằng nào cuỗm chưa nữa. Hắn chả quan tâm.
Hắn sợ yêu con gái đẹp. Nói thẳng là hắn không thích. Tất nhiên nhìn gái đẹp thì hắn thích lắm. Nhưng nói về khoản yêu gái đẹp thì hắn luôn dè dặt. Hắn chả sợ tốn kém khi chấp nhận yêu. Nhưng yêu con gái đẹp mất công giữ. Mà hắn thì trước nay chả bao giờ níu giữ tình yêu. Hắn chỉ cần thấy người yêu mình có tin nhắn hay nói chuyện với ai vượt mức bình thường là hắn bye bye my love không hối hận luôn. Thế mà mấy nhỏ đẹp thương hắn sau này trước khi quen nhau hắn đều nói trước rồi lại không tin. Ai ngờ hắn làm thật. Khóc lóc năn nỉ hắn quay lại chỉ tiếc hắn quay đầu là quay đầu thẳng. Hắn ích kỷ vậy đó. Con gái một khi ở bên hắn hắn sẽ cố gắng làm mọi điều vừa lòng người mình yêu. Nhưng tốt nhất nên biết điều. Chả cần biết em chỉ có ý đùa giỡn hay thế nào. Hắn thấy là y như rằng. Chia tay không hối tiếc. Mặc dù bản tính hắn cũng chả khá hơn. Rất là lăng nhăng trước khi hắn yêu nàng. Chỉ có nàng mới đủ sức níu giữ chân hắn. Đưa hắn về với mặt đất của một người đàn ông có trách nhiệm.
Hắn ngồi bấm một số điện thoại đầu số 063 rồi chờ.
- Alo.- Một giọng phụ nữ vang lên.
- Dạ cho con hỏi có Quỳnh ở nhà không ạ?
- Quỳnh nó đi học trên Sài Gòn rồi con.
- Dạ cô cho con xin số điện thoại của Quỳnh được không ạ?
- Ừ chờ cô tý cô tìm cho. Mà con là gì của Quỳnh?- Giọng người phụ nữ trở nên nghi ngờ.
- Dạ! Con là bạn của Quỳnh mà Quỳnh lên Sài Gòn học không cho con số di động. Con đành gọi đến nhà làm phiền cô ạ.
- Ừ con chờ cô tý nhé. Số nó nè... 093.........
- Dạ con cảm ơn cô.
- Ừ chào con.
Hắn lưu số Quỳnh lại rồi nhắn tin cho Quỳnh. Hắn quen Quỳnh cuối năm lớp 12. Khi ấy ở nhà hắn hay nghe chương trình quà tặng âm nhạc quốc tế theo yêu cầu của đài phát thanh truyền hình Lâm Đồng. Hắn mê nhạc quốc tế là một chuyện. Còn thêm nữa là thích cách dẫn chương trình của chị Phát Thanh viên Hiền Hòa. Sau này chị chuyển qua làm cho đài truyền hình Việt Nam.
Hắn đang nấu cơm dưới bếp. Mở cái cassette max volume. Hắn nghe chị Hiền Hòa nói:
- Số điện thoại 063290... gửi bài hát.... của Backstrees Boys đến cho tất cả các bạn nghe đài với lời nhắn: “Chúc các bạn một buổi chiều vui vẻ và rất mong được làm quen với tất cả các bạn theo số điện thoại 063290...”
Bữa ấy bài hát gì của Backstrees Boys thì hắn không nhớ. Cũng 6 năm rồi, nhớ chết liền. Hình như là “More than that” thì phải. Đúng cái lúc chị Hiền Hòa đọc tới cái số điện thoại thì má hắn kêu hắn từ ngoài bể nước làm hắn không nghe rõ. Bình thường hắn cũng hay nghe người ta yêu cầu bài hát tặng cho bạn nghe đài rồi mong muốn làm quen này kia hắn cũng không để ý lắm