Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
ì phải có ăn. Tốt nhất “ém” luôn nỗi buồn mà sống. Thế có phải hơn không.
Ngày mai là chủ nhật. Thường là ngày khách đông nhất trong tuần. Bọn hắn thường ngủ sớm để lấy sức mai chạy. Thứ bảy và chủ nhật hắn phải làm cả ngày nên cũng phải dậy sớm cùng anh em. Chả được ngủ nướng như mọi khi. Thế mà đêm nay anh Hường lại rủ bọn hắn nhậu. Ừ thì nhậu. Hắn và mấy lão nhân viên hùn tiền mua rượu. Còn mồi với bia anh Hường bỏ. Anh chơi nguyên cái gỏi cá. Thêm một nồi lẩu bành ky. Trời mùa đông được ăn mấy món này còn gì bằng.
Ngồi nhậu mấy anh em lại buôn chuyện trên trời dưới đất. Mà chủ yếu là anh Hường nói không à. Bọn hắn thì... ngồi ăn. Bọn hắn rất thích chốc rượu cho anh Hường. Anh mà say là anh nói không dứt được. Bọn hắn cứ ngồi cười ra nước mắt.
- Tụi mày không biết cái ngày tao với má Kim đi ra nước ngoài làm việc đâu. Hồi đó qua Thái với Lào. Bọn nó bán dâm công khai lắm. Liên hệ với thằng cò. Nó dắt tụi mày vào một cái chòi. Trong đó có gần hai chục đứa con gái không mặc gì nằm sấp xuống. Mày không được nhìn mặt cũng không được nhìn “hàng”. Chỉ được nhìn mông với eo thôi. Buồn cười ông bạn đi cùng bọn tao. Chọn thế nào đúng con nhỏ trắng nhất. Nhưng mà vừa già vừa xấu nhất bọn. Làm bọn tao lăn ra cười. Thằng bé buồn chảy nước mắt. Muốn trả cũng đếch trả được. Sáng ra cái mặt nhìn như... cứt ngâm. Bọn tao thì tha hồ mà chọc đểu nó làm nó tức anh ách.
- Xong cái hồi tao với má tụi mày sang châu Phi làm. Con gái bên đó tuy nó đen nhưng nó hiền. Thích em nào là được em ấy. Nghĩ lại mà phê. Ơ đệt mợ... ăn hoài vậy mấy thằng chó.
Cả bọn phá ra cười. Anh Hường thì cứ mải nói trong khi cái dĩa gỏi đã bị tụi hắn ăn sạch. Nồi lẩu cũng chỉ còn rau với nước. Anh Hường không còn gì để ăn. Đành ngồi nốc Vodka Hà Nội.
Anh và bọn hắn nhậu tới hơn một giờ sáng mới chịu nghỉ. Hắn giờ cũng ngà ngà say. Trong bọn có mình hắn uống cũng dữ nhưng lát sau là mặt đỏ tía tai. Cả người đỏ lên như con tôm luộc nên hắn thường là chủ đề trêu chọc của mấy lão khi tiệc gần tàn.
Hắn biết tửu lượng của hắn. Không uống để nôn hết những chất bổ trong người ra ngoài. Hắn nhớ nhất cái lần quá đà khi học lớp 12. Bọn bạn thân hắn rủ nhau đi hát karaoke. Hồi đó hắn biết uống hắn chết liền. Hắn lại ghét nhất là bia. Uống vào nặng bụng không chịu được. Bữa đó chỉ uống có ba chai mà hắn về nhà thằng Sơn ngủ tới hơn bốn giờ chiều. Tình dậy thì hắn buồn nôn kinh khủng. Chạy vội ra vườn cafe nhà nó nôn thốc nôn tháo. Nôn cả đường miệng lẫn đường mũi. Người mất hết cả sức sống. Từ dạo ấy hắn chừa không bao giờ cố gắng nhét quá làm gì.
Má Kim và anh Hường về tụi hắn mới chịu đi ngủ. Sáng mai thể nào má chả đến sớm để xem thằng nào đêm qua nhậu không chịu dậy làm vệ sinh để chửi cho nát nước chào đón một ngày mới. Đúng 6 giờ sáng cả bọn hú nhau như nhà có cháy. Thằng nào cũng vội vội vàng vàng dậy quét lá cây. Vừa cầm được cây chổi thì má tới. Đúng là má hiển linh. Cũng may tụi hắn biết trước. Không thì sáng nay e là một thảm h