Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
áng vì thấy hắn ăn kem còn hơn ăn cơm:
- Con ăn thế sâu răng đấy.- Cô nói trong một lần thấy hắn mỗi tay cầm một cây. Miệng ngậm một cây.
Hắn phải bỏ cây kem trên miệng xuống mà nói với cô:
- Con lớn rồi, sâu răng thế nào được cô? Con đánh răng suốt mà.
- Ừ giỏi. Cô biết mày lần nào lên cũng tìm nó nên cô mua nhiều hơn mọi ngày đấy. Cũng may có 2 ngàn một cây chứ mười ngàn cô phá sản mất.
Hôm nay cũng như mọi ngày. Hắn đang định mở tủ lạnh thì cô đã thấy mà bảo:
- Tìm kem đấy hả thằng kia?
- Vâng cô.- Hắn dừng lại quay qua lễ phép thưa.
- Nước nhà cô bao nhiêu không thấy mày uống bao giờ. Suốt ngày ăn kem. Thôi khỏi tìm. Không có đâu con.
- Sao vậy cô? Nhà cô không ăn kem nữa à?- Hắn ngơ ngác.
- Không phải. Chả biết từ sau Tết đến giờ cái ông bán kem không còn thấy xuất hiện nữa. Trước Tết ổng có nói với cô ổng về quê rồi qua tết lên. Vậy mà mấy tháng rồi không thấy ổng đâu. Ổng cũng già lắm rồi. Không biết giờ sống chết thế nào nữa.- Cô buồn buồn kể.
- Trời đất. Thế giờ không được ăn kem của ổng nữa à cô? Thế cô có biết ở đâu bán kem đó không để con đi mua?
- Làm gì có ai bán kem này nữa. Còn mỗi ông ấy cổ hủ bán thôi. Thôi chịu khó đi. Cô có mua hộp kem Vinamilk kìa. Nửa ký đấy. Con mang ra ăn với cu Min đi.
Hắn lủi thủi mở cửa tủ lạnh lấy hộp kem với hai cái muỗng ra hai chú cháu ăn đỡ. Lòng thấy buồn nao nao. Kem ký hay mấy kem cao cấp hơn hắn ăn “ngập mồm” khi làm pha chế bên Nét Việt rồi. Nhưng cái kem đậu xanh của ông già nó là đặc biệt. Hương vị hắn không bao giờ quên được. Hắn thích lên nhà cô cũng vì cái món kem đó thôi. Chứ lần nào lên cũng bị “dạy bảo”. Kể cũng hơi đuối.
Hắn ngồi lâu lâu ăn được một miếng kem. Nhìn thằng Min nó xúc lia lịa hắn phát hoảng. Nó đã mập rồi còn ăn như thế hỏi sao mà giảm cân được. Nhưng cũng may nó chịu khó chơi thể thao nên người nó chắc nịch. Không nhão như mấy anh chàng béo phì.
- Con ăn từ từ thôi.- Hắn vừa lau miệng cho nó vừa bảo.
- Lâu lâu chú Cường mới lên chơi. Con phải ăn nhiều cho chú vui chứ.- Thằng bé hồn nhiên nói.
- Nhưng... con ăn hết phần chú rồi. Sao chú vui được?- Hắn giả bộ làm mặt buồn.
- Ơ... con có biết đâu. Đây chú ăn hết đi. Con không ăn nữa đâu.- Thằng bé đẩy luôn hộp kem về phía hắn.
- Chú đùa đấy. Con ăn đi. Ở quán chú cũng ăn kem suốt mà.- Hắn xoa đầu thằng nhỏ.
Thằng nhỏ nghe thấy hắn cho phép ăn thì mắt mừng rỡ như bắt được vàng. Bình thường có mẹ nó là chị Bo. Chị thường cho nó ăn ít để nó không mập lên nữa. Nhưng cứ không có mặt chị là ông bà ngoại nó lại thương. Lại giấu diếm cho nó ăn. Rốt cuộc nó cũng chẳng giảm được cân nào. Còn mập lên thêm. Giờ có mặt mẹ nó ở đây. Lại được sự cho phép của hắn. Nó ăn nhanh như tằm ăn rỗi. Nhìn mà choáng.
Hắn ngồi chơi lúc nữa thì xin phép cả nhà về. Đang định bước ra cửa thì cô Hà gọi giật lại:
- Thế về luôn không lấy tiền à con?
- Ấy chết, con quên mất. Tý nữa là con về tay không rồi. Tại chị Bo ấy. La con dữ quá làm con quên mất việc chính phải