Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
hất. Người ta mới bộc lộ hết yêu thương và cũng sẽ cảm nhận được hết những yêu thương của đối phương?
- Sao lại cười?- Vừa lau tóc cho em hắn hỏi.
- Vì hôm nay em cảm nhận ông xã lo cho em biết nhường nào. Cảm ơn ông xã.- Nụ cười của em tuy còn nhiều mệt mỏi nhưng cũng không giấu được niềm hạnh phúc đang giữ trong lòng.
- Ngốc quá. Lần sau mà như vậy nữa là anh không thương nữa đâu biết chưa?- Hắn mở miệng dọa em.
- Em tin là dù có lần sau thì xã cũng chả bao giờ bỏ rơi em.- Em nói giọng quả quyết.
Hắn thở dài tiếp tục trở lại với công việc mình đang làm. Có thể em nói đúng. Hắn trước nay sống tình cảm bao nhiêu cũng chỉ những người yêu thương hắn mới hiểu. Nhiều lúc hắn tỏ ra lạnh lùng vô cùng nhưng trong đó là biết bao yêu thương hắn dành cho những gì thuộc về hắn. Giờ em nói ra câu đó hắn mới biết em dường như hiểu hắn quá nhiều.
- Thôi em ngồi nghỉ đi. Để anh hỏi thằng Hùng coi còn gì ăn không làm cho em ăn nha. Chắc em đói rồi phải không?
- Dạ. Em đói lắm rồi nè. Chiều giờ em chưa ăn gì. Chắc em xỉu nữa quá. Hi hi.- Em lên giọng đùa với hắn.
Hắn cốc nhẹ đầu em, lừ mắt một cái mới chịu đi xuống nhà bếp tìm thằng Hùng:
- Hùng ơi! Còn gì ăn không cho anh ít đi. Bé Oanh chưa ăn gì. Sắp lả ra rồi kìa.- Hắn xuống giọng nài nỉ.
- Còn hai cái bánh mì đấy. Anh nướng lại rồi sang bên bar lấy ít sữa mà kẹp cho chị ăn. Coi chừng lão Khoa thấy đấy nhé.- Thằng Hùng quay qua nói với hắn rồi hất đầu lên rổ bánh mì.
Hắn cảm ơn nó rồi cũng lấy hai cái bánh mì, cắm cái đũa vào rồi bật bếp gas nướng cho thật giòn xong lén lén sang quầy bar ăn trộm ít sữa đặc rồi chạy biến lên máy lạnh.
Đưa cho em hai ổ bánh mì hắn bắt em ăn cho bằng hết mới chịu cho em đi ngủ. Em ăn hai ổ bánh mì dù có được nướng sơ qua nhưng cũng khá dai nhìn đến tội nghiệp. Nhưng biết sao được. Giờ này kiếm đâu ra chỗ nào bán đồ ăn khuya trong trời mưa tầm tã này?
Dường như em cũng biết được tâm tư tình cảm của hắn nên em cũng vui vẻ cố gắng nuốt hết. Uống ly nước ấm hắn đưa xong nhìn em đã khá hơn rất nhiều. Hắn lại chạy xuống cuối phòng máy lạnh xếp ghế thành cái giường cho em và hắn ngủ.
Gọi em xuống ngủ. Em chẳng chịu đi mà cứ ngồi một chỗ. Hắn chạy lên thắc mắc:
- Sao vậy em? Sao còn chưa chịu đi ngủ?
- Em đi không nổi. Anh bế em xuống đi.- Em nhõng nhẽo chìa hai tay về phía hắn.
- Hư quá à. Được nước làm tới à?- Hắn lừ mắt nhìn em.
Nói thì nói thế chứ hắn cũng vòng tay xuống bế em đi xuống dưới. Dù quãng đường chỉ dài chưa tới 10m mà em cứ bám chặt hai tay vào cổ hắn. Đầu nép sát vào ngực hắn thì thầm:
- Ước gì, lúc nào xã cũng sẽ bên em như thế này…
- ……..
Hắn hiểu em đang cảm thấy cô đơn, hay thậm chí là sợ sự cô đơn đang bủa vây lấy mình. Cho nên em luôn muốn có hắn bên cạnh. Hắn lúc này đầu óc rối bời. Không biết phải làm thế nào. Cũng chả biết phải nói sao. Đành nhẹ nhàng đạt em xuống cái giường “tự chế” rồi cũng cởi áo nằm cùng với em. Trùm kín mền cho em và hắn. Hắn lại vòng tay ôm em thật chặt. Hắn mu