Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
n mình sẽ là người bảo vệ cho em mãi. Hắn muốn được chăm sóc em. Nhưng với tình hình hiện tại của cả hai đứa. Bản thân hắn còn lo chưa xong. Nói gì là gánh thêm một người nữa. Cho nên biện pháp tốt nhất bây giờ là ôm em thật chặt để em cảm nhận được tình cảm hắn dành cho em lúc này. Chỉ mong một ngày nào đó hai đứa sẽ khá hơn. Hoặc giả như có một phép lạ. Cho hắn giàu lên đột xuất chẳng hạn.
Em ngoan ngoãn nép vào lòng hắn như chú mèo biết tội. Cảm nhận được hơi ấm của hắn. Chỉ nữa tiếng sau, hắn đã thấy hơi thở em đều đều. Chắc em ngủ rồi. Hôm nay như vậy là quá mệt mỏi cho em rồi.
Bên ngoài, trời vẫn chưa dứt mưa. Cơn mưa như gào thét khóc than trong đêm tối tĩnh mịch. Chỉ có hắn là cảm nhận được dư vị của cơn mưa lúc này.
Nằm ngắm em trong vòng tay. Hắn cứ thế vuốt tóc em mãi. Lâu lâu lại hôn lên trán em để em ngủ ngon hơn. Cũng chỉ một lúc sau. Hắn ngủ mất đất.
Sáng sớm tỉnh dậy vì ánh sáng hắt vào. Hắn nheo mắt khó chịu. Sáng nay sao thấy mệt mỏi quá. Chả muốn dậy tý nào. Trời đêm qua không biết mấy giờ mới hết mưa. Nhưng bây giờ không khí thấy lạnh ngắt. Làm hắn chẳng muốn đứng dậy xíu nào.
Nhìn xuống em vẫn thấy em ngủ ngon trong vòng tay hắn. Hắn cười mỉm rồi như có thêm động lực. Cảm giác như mình còn nhiều thứ phải lo lắng. Hắn nhẹ nhàng lấy tay đỡ đầu em lên rồi kê cái gối vào cho em gối đầu. Sợ em thức giấc hắn rón rén bước đi nhẹ nhàng rời khỏi khu C.
Đánh răng rửa mặt xong, hắn thấy trời khá lạnh. Định làm biếng không tắm nhưng nghĩ sao cũng chui luôn vào mà xả nước. Hôm nay mới cảm nhận được cái lạnh của nước máy Sài Gòn. Hắn nhớ về quê hắn. Lâm Đồng thân thương biết bao nhiêu. Khi hắn còn ở trên đó. Có bao giờ hắn dám tắm nước lạnh. Toàn phải đun nước tắm. Mấy ngày mưa phùn là hai ngày hắn mới chịu tắm một lần. Tại toàn rúc đầu trong chăn mà lấy đâu ra dơ dáy. Giờ một mình sống nơi đất khách quê người. Tự nhiên hắn thèm một bữa cơm nóng bên gia đình. Chả cần thịt cá linh đình. Chỉ cần có rau luộc thôi cũng đủ. Vậy mà bây giờ. Có muốn trở lại cái thời ấy. sao thấy khó quá. Vòng xoáy công việc chưa bao giờ cho hắn được rảnh rỗi. Khi hắn rảnh rỗi thì hắn lại không có tiền. Hắn là người trọng danh dự. Đã bước đi là không quay về nếu chưa thành công. Thấm thoắt cũng 4 năm trôi qua. 4 năm….hắn chưa về quê ăn tết. Mặc cho mẹ gọi điện khóc lóc. Mặc cho những lời mắng xối xả của ba. Hắn như một con thiêu thân lao vào cuộc sống xô bồ để tồn tại. Rồi cuối cùng nhìn lại. Thấy mình vẫn đang ở vạch xuất phát.
Bước ra nhà tắm. Hắn kê chân lên bàn ngồi hút thuốc trong khu B. Giờ vẫn còn sớm nên cứ để em ngủ thêm chút nữa. Hắn ước giờ mình có một cái phòng trọ riêng thì em ngủ lúc nào dậy chả được. Giờ phải lên đánh thức em dậy thật chẳng nỡ tý nào. Giờ được ngồi đây nhâm nhi điếu thuốc. Âu cũng là cái sự rảnh rỗi mà hắn có được trong ngày. Chưa bao giờ hắn thấy một ngày 24 tiếng mà sao ít quá. Chả đủ cho hắn làm những gì hắn muốn. Hắn cần.
Hút xong điếu thuốc hắn mới từ từ đi lên gọi em dậy:
-