Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
y thôi.
- Nãy bán cơm văn phòng còn phần cá bông lau đấy. Anh ăn không em lấy cho.
- Ờ ngon nha. Gì chứ cá bông lau là phải ăn.
Hắn mừng ra mặt vì hôm nay được ăn cá bông lau. Hắn ghét đồ biển từ khi lên Sài Gòn sống. Nhất là tôm, cua cá biển. Chỉ có cá nước ngọt là hắn còn ăn tàm tạm. Cá bông lau là món hắn khoái nhất trong các loại thức ăn thủy sản. Tại nó béo, mà... ít xương.
Thằng Hùng với tận cái kệ trên cao lấy phần cá cho hắn. Không quên kèm theo câu châm chọc:
- Em định để em ăn cơ. Nhưng mà nãy em ăn mà quên mất. Tại cất kỹ quá. May là có anh ăn giùm. Không bỏ cũng phí. He he he.
- Tổ cha mày thằng quỷ. Sao mày không nói anh không ăn đổ cho chó cũng vậy? Không ăn để tao ăn nha. Bỏ cho chó nó cũng chả ăn đâu, nhìn con chó của má kìa. Nó ăn thịt bò không à. Giờ thì cấm có thêm mắm thêm muối vào làm ảnh hưởng bữa ăn của anh mày.
Nói rồi hắn lè lưỡi trêu thằng Hùng xong xách dù chạy tót lên lầu vừa ngồi ăn vừa tránh mưa. Hắn nhìn trời thấy mây còn dày lắm. Chắc mưa cũng cả tiếng nữa chứ chả ít. Lại được rảnh rỗi cả tiếng rồi. Hắn cố ăn nhanh rồi xuống phụ nhỏ Thu trên khu máy lạnh. Không tý nhỏ với bé Giang lại làm một bài ca dao dân ca và nhạc cổ truyền cho hắn nghe nữa.
5 giờ chiều trời mới tạnh hẳn. Giờ này chỉ còn có mình hắn đang trực quán. Mấy người kia thì phải 6 giờ mới ra. Hắn lại lụi cụi cầm cây đẩy nước cho sạch quán. Xong rồi lại phải mang bàn ghế ra. Mệt vật vã.
Khi hắn làm xong cũng là lúc mấy người kia vào ca. Hôm nay hắn không có hứng phục vụ mấy. Bảo lão Thanh vào làm phục vụ cho hắn ra giữ xe. Ngồi ngoài coi xe bắt khách thế mà hợp lý. Rảnh rỗi và chả ai bắt bẻ.
Nhìn sang tay trái là quán cafe Nét Việt. Hắn nghe nói quán đó đẹp lắm. Dạo trước thì Heo May là trùm cafe sân vườn. Nhưng mấy năm gần đây ngay bên cạnh lại mọc lên cái cafe Nét Việt này. Thế là Heo May mất khách hẳn. Chứ ngày xưa quán hắn khách đông không có ghế mà ngồi. Chả như bây giờ. Thứ bảy chủ nhật thì còn đỡ. Ngày thường buổi tối cũng chỉ được hai ba chục bàn.
Loanh quanh một lúc cũng hết ngày. Hắn vào phụ mấy anh dọn dẹp quán trước khi đóng cửa. Nhìn vào đồng hồ thấy đã 12 giờ đêm. Vậy mà má Kim với anh Hường vẫn chưa thấy về.Cứ ngồi nói chuyện gì chả biết. Anh Hường ngồi nghe má Kim nói. Tay vuốt ve con chó Chihuahua mắt bự.
Ờ mà phải thừa nhận con chó đó nhìn hài lắm nhé. Nó bé tý à. Cơ mà nó tếu lắm. Nó có thể giữ một tư thế đứng im hay nằm ngồi gì cả nửa ngày mà không nhúc nhích nhé. Như tượng đá vậy đó. Hai con mắt nó lồi ra nhìn cái mặt nó cứ đểu đểu làm sao ấy. Nó chỉ có ăn thịt bò chứ cơm với mấy thức ăn mà người bình dân ăn nó không bao giờ ăn nhé. Cha nó, ăn sang hơn người. Mà cũng phải thôi. Má Kim thì sống cô đơn sau khi ly dị chồng. Anh Hường thì không có tư tưởng cưới vợ. Thế là ngẫu nhiên nó giống như con của hai người vậy. Nhất là anh Hường. Cưng nó cực kỳ. Hắn và mấy thằng nhân viên cũng thế. Sáng nào má đưa nó tới cũng phải nựng nựng nó chán chê mới chịu làm việc.
Nhưng mà con Chihuahua này đúng chảnh như… đàn bà. Hôm nào vui t