Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
liễu như vậy.
* * *
- Không giận nữa nhé. My xem này. Tay Cường bị My véo cho thâm tím luôn nè. Đúng là bạo hành gia đình mà.- Hắn mếu máo đưa cánh tay mới bị bấu cho nhỏ xem.
Nhỏ chả thèm để ý hắn. Chỉ hất đầu đi chỗ khác ra kiểu "bà đây không quan tâm". Ấy thế mà còn kèm theo một nụ cười bí hiểm. Chắc là hài lòng lắm đây. Làm dấu trên thân thể hắn thế này cơ mà. Hắn phải cảm thán trong đầu: "Ôi đàn bà là những niềm đau. Ôi đàn bà là một con dao làm tay ta bầm tím. Ôi..."
Buổi học hôm ấy với hắn cuối cùng cũng trôi qua trọn vẹn. Chia tay nhỏ My và đám bạn. Hắn tiếp tục hành trình cuốc bộ ra trạm xe bus. Hôm nay được cái trời mát. Hắn chả cần đi nhanh về làm gì, cứ từ từ thưởng thức cái khí trời này. Mặc kệ dòng người đang chạy dưới lòng đường. Hắn trở về với những suy nghĩ thực tại mà mình đã, đang và sắp phải đối mặt.
Cứ vừa đi vừa nghĩ, hắn tới trạm lúc nào chả biết. Ngồi chờ một lát thấy có tuyến xe số 7. Hắn leo lên xe với tâm trạng hoàn toàn chán nản. Hắn dường như thấy được rằng. Cuộc sống trên Sài Gòn tồn tại được thật chẳng dễ chút nào. Nhất là khi có thêm bên mình một con người nữa. Hắn sống khổ nó quen rồi. Nhưng hắn lại chẳng muốn em khổ tý nào. Em vì hắn mà trải qua biết bao nhiêu phiền muộn. Giờ chính là lúc hắn đang phải đấu tranh dữ dội giữa trái tim và lý trí. Và hình như lý trí của hắn đã thắng. Sau này cũng vậy. Khi phải đưa ra một quyết định nào đó, lý trí của hắn... luôn thắng.
Hắn xuống xe trông mệt mỏi thấy rõ. Cố gắng lê bước chân vào tới phòng nhân viên. Hắn chả thèm thay đồ. Cũng chả thèm tắm rửa hay ăn uống. Leo một mạch lên giường ngủ một giấc tới chiều.
Mở mắt ra hắn nghe thấy tiếng ầm ầm của cơn mưa đang đổ xuống mái tôn phòng hắn. Hắn lại thấy thích cơn mưa như thế này. Mưa đi, càng to càng tốt, càng lâu càng khoái. Cứ mỗi khi mưa là tâm trạng lại thoải mái. Hắn chả như người khác. Người khác thấy mưa thường buồn, nhớ nhà hay đại loại thế. Còn hắn thì mưa giúp hắn tỉnh táo hơn. Làm việc có khi lại tốt hơn là trời nắng.
Hắn ngồi dậy lấy quần áo đi tắm. Bước chân ra ngoài thấy nước đã qua mắt cá chân. Hắn thở dài một tiếng vì chán cái thành phố này. Hiện đại bậc nhất cả nước mà hệ thống thoát nước thì chả ra làm sao. Mỗi khi mưa lớn là y như rằng ngoài đường cũng như trong nhà. Nước ngập đến đầu gối là chuyện bình thường.
Nghĩ thế thôi, hắn đội mưa chạy ào vào nhà tắm cho vương hết bụi bẩn của buổi sáng. Xong lại đội mưa chạy vào phòng. Cũng ướt gần hết.
Hắn thay một bộ đồ mới rồi phải đứng trong phòng hò hét mấy cha đang phục vụ ngoài kia mang vào cho hắn mượn cái dù. Chờ đợi cả năm phút lão Thuyền hết ca mới mang dù vào cho hắn. Giờ thì lại thấy đói. Biết trời mưa cũng chả có khách. Hắn cầm dù chạy ra nhờ nhỏ Thu trong chừng một lúc rồi tót ra sau ăn cơm.
- Sao giờ mới ăn cha nội? Cơm canh nguội hết rồi.- Thằng Hùng thấy hắn lấy cơm ăn cũng nói giọng quan tâm.
- Đi học về mệt quá chú ạ. Anh ngủ luôn mà quên ăn cơm. Giờ thì đói rã rời ra rồi. Có gì thì ăn nấ