, anh là Lục Tử Minh.
- Chào anh, xin lỗi, có chuyện gì thế anh?
Anh tỏ vẻ buồn rầu, trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
- Anh vừa đến bệnh viện, bạn em - Anh Kỳ, lại có chuyện rồi.
- Cô ấy đang ở đâu hả anh? - Cô lo lắng hỏi lại
- Bệnh viện tâm thần.
Nghe tới đây, dường như không chịu được sự kích động này, cô dựa người về phía sau.
- Anh biết vì sao không?
- Cô ấy luôn mồm nhắc tới người bạn đã chết kia; hơn nữa, lại liều mình móc mắt của mình, nói là để trả cho Lam Kỳ. Thực sự bọn anh chẳng có cách nào hơn liền trói cô ấy lại rồi đưa cô ấy về khoa chuyên ngành để điều trị. - Giọng của anh có vẻ không kiên nhẫn thêm được nữa, bởi lúc anh đến nơi thì cô gái tên Anh Kỹ đã phát điên rồi. Cô ấy cứ cố hết sức để móc mắt mình ra; nếu như y tá không kịp thời phát hiện, e rằng không giữ được đôi mắt.
Lúc đưa đi bệnh viện, cô còn luôn mồm nói "móc". Ngón tay hồng hồng đã nhuốm máu, nhưng cô vẫn cố móc mắt. Điều đáng sợ nhất là cô cứ nhổ tóc của mình giống như có người muốn bóc da đầu cô vậy.
Một cô gái dịu dàng đến thế mà khi lên cơn điên lại đáng sợ như vậy; dạn dĩ Lục Tử Minh khi nhìn thấy cũng lạnh cả sống lưng. Anh đã nhìn thấy rất nhiều sự việc đáng sợ nhưng chưa lần nào anh có cảm giác lạ lùng như lần này; anh lạnh toát cả người. Nhìn thấy cô gái chảy máu đầm đìa, mắt lại bị cào rách, anh chỉ muốn trốn chạy.
Anh thầm cười nhạo sự nhút nhát của mình.
Lúc này trực giác mách bảo anh đây không đơn thuần là một vụ tự sát; rõ ràng có người ngấm ngầm hãm hại Lam Kỳ và Anh Kỳ, nhưng tiếc rằng chẳng có manh mối nào cả.
Anh nhíu mày suy nghĩ. Khi Tần Cẩm đề xuất ý kiến muốn đi thăm Anh Kỳ, anh từ chối nói rằng không nên đi với lý do lúc này tâm trạng cô ấy không ổn định, không nên tới làm phiền. Sự thực là anh không muốn Tần Cẩm lại bị kích động lần nữa. Nếu bây giờ cô nhìn thấy Anh Kỳ, chắc cô còn đau lòng hơn cả khi nhìn thấy xác Lam Kỳ.
Tần Cẩm buồn bã rời khỏi quán ăn rồi lầm lũi bước đi trên con phố lung linh ánh đèn.
Cô lại nghĩ tới Thi Thi, liệu có việc gì xảy ra với cô ấy không? Lam Kỳ chết thê thảm. Anh Kỳ đã vào bệnh viện tâm thần. Cô thẫn thờ nghĩ, có lẽ mình không thể cười được nữa, may mà còn có con mèo nhỏ này làm bạn với mình.
Cô cúi đầu, lầm lũi đi về nhà; đoạn đường đó rất tối, đèn đường lại bị hỏng, đáng nhẽ ban quản lý phải kịp thời sửa chữa chứ!
Đột nhiên, con mèo nằm trong tay cô cứ thò đầu ra ngoài để nhìn xung quanh. Nó cố hết sức để nhảy ra khỏi tay cô. Chính cô cũng cảm thấy hình như sau lưng có ai đó, thế nhưng khi ngoảnh lại thì không một bóng người. Cô hồi hộp; bao nhiêu việc đã xảy ra làm cô trở nên nhạy cảm khác thường. Cô cảm thấy có một thế lực nào đó đang muốn truy sát mình.
Từ nhỏ, cô đã có giác quan thứ 6 rất tốt, lúc sắp xảy ra chuyện gì, cô thường có linh cảm mơ hồ. Lúc này cô cảm thấy nguy hiểm rình rập xung quanh mình; chẳng lẽ đoạn đường này có kẻ trộm?
Hôm nay, đoạn đường này cũng rất lạ. Trời vừa tối đã không thấy một bóng người, hơn nữa khắp nơi lại phảng phất mùi máu tanh. Cô sợ hãi chạy về nhà.
Tuy không nghe thấy tiếng chân chạy sau mình, song Hắc Bảo cũng sợ hãi giống cô, lông dựng đứng hết cả lên. Cô cảm thấy một áp lực kề bên.
Bỗng chốc mắt cô mờ đi, nhìn vào mọi vật cứ đen sì sì. Cô dụi mắt, càng dụi càng chẳng có tác dụng gì. Hình như có con gì đó bay vào mắt làm cô ngứa không chịu nổi, thậm chí còn muốn quăng Hắc Bảo xuống đất để dụi mắt thật mạnh cho bõ ngứa. Nghe thấy tiếng kêu của Hắc Bảo, cô ý thức được mình không nên làm như vậy. Con mèo như cũng không muốn rời khỏi lòng cô, nó cứ cố gắng cọ người vào mặt cô để ngăn không cho cô sờ mắt.
Nhưng càng lúc mắt cô lại càng khó chịu. Đúng lúc cô định bỏ con mèo thì áp lực đó mất đi, mắt cô dễ chịu hơn hẳn. Cô cố gắng mở to mắt, dưới ánh trăng mờ ảo, cô lại nhìn thấy đôi giày quen thuộc đánh đánh nhịp 2/2.
Lần đầu tên cô cảm thấy cái gã "nhịp 2/2" này không đáng ghét chút nào. Cô ngẩng đầu lên nhìn, gã đang khinh bỉ nhìn cô rồi nói:
- Tần mèo con, em thật chẳng ra làm sao; con gái con đứa gì mà giờ này mới về nhà hả? Con mèo nhà em lúc nãy rất đáng yêu, anh không sợ nó đâu; anh cần phải giải thích cho em rõ, nếu không em lại hiểu nhầm anh là loại nhát gan thì chết. Dòng họ nhà anh, ba đời đều là pháp sư nổi tiếng đấy.
Gã vừa lắc lắc người nhắc đi nhắc lại để giải thích, bỗng chốc tâm trạng buồn bã của cô tan biến.
"Đáng đời! Ai bảo anh lại cứ cố ý coi tôi là bà nhặt rác kia chứ", Tần Cẩm n