y rất giận anh. Lần này thì em chẳng thể còn có đồng minh nào nữa rồi.
Tối hôm ấy, lúc soi gương, Wendy kéo chuỗi hạt có lá bùa ma mèo ra khỏi áo sơ mi. Em vuốt ve tấm kim loại. Giá mà nó là mèo thật, em nghĩ. Giá mà mình có một con mèo.
Em thay đồ ngủ rồi lên giường. Em vuốt ve lá bùa lần nữa. Em hồi tưởng lại cơ man nào là mèo xinh đẹp em đã thấy hôm nay. Nhưng chẳng bao giờ em có được một con.
Ít ra, mình có thể mơ về chúng, em nghĩ như thế lúc cơn buồn ngủ kéo đến.
Khuya ấy, đột nhiên Wendy thức giấc. Một luồng áng sáng chiếu qua cửa sổ. Em nhìn đồng hồ cạnh giường và biết còn một phút nữa mới đến nửa đêm.
Luồng ánh sáng gì vậy? Wendy ngồi dậy nhìn qua cửa sổ. Em có thể nhìn thấy mặt trăng đang nhô qua các cây sồi già trong khu vườn bên cạnh
Bí hiểm thật, em nghĩ. Trước đây, ánh trăng chưa bao giờ làm em thức giấc. Nó có luôn sáng như thế không nhỉ? Em lại nằm xuống giường. Khi cảm thấy có một điểm ấm ở trên ngực, em nhìn xuống. Lá bùa mèo dường như lấp lánh ngọn lửa màu xanh bên trong. Em giữa nó giữa những ngón tay, cố nhìn kỹ cái mày xanh lấp lánh ấy. Đầu ngón tay em như bị cái gì đó châm khi chạm phải lá bùa. Em nghĩ:
- Cái gì thế nhỉ?
Vết ngứa lan ra, từ ngón tay tới bàn tay rồi cả cánh tay. Cơn ngứa ngáy kỳ lạ như thể bò suốt lưng và cả ngực, bò đến khắp cơ thể em. Em cảm thấy toàn thân nóng bức. Em thầm nhủ:
- Chắc mình sắp ốm rồi. Đúng đấy. Mình bị ốm rồi.
Nhưng kiểu ốm này không giống những lần cảm cúm mà em mắc phải trước đó. Ngoài ra, Wendy không cảm thấy bị đau nhức. Chỉ đặc biệt là ... Lúc đó, cái đầu móng tay của em bắt đầu đau.
- Sao nó lại bị đau nhỉ?
Em thầm hỏi.
Bây giờ, mười ngón tay của em giần giật. Móng tay em đau lắm. Run rẩy, em đưa tay lên gần mặt.
Trong ánh trăng, em nhìn thấy móng tay của mình rất dài, dài hơn thường lệ nhiều. Làm sao mà chúng lại mọc nhanh như thế chứ?
Tim Wendy bắt đầu đập dồn dập. Chuyện gì xảy ra với mình thế này?
Em đưa tay lại gần hơn. Nỗi kinh hoàng dâng lên đến cổ. Nó lớn đến nỗi suýt làm em ngạt thở.
Đầu mấy ngón tay của em không còn là móng nữa.
Chúng là những cái vuốt cong, nhọn và dài.
Chương 4
- Không!
Wendy thì thầm trong nỗi kinh hoàng. Wendy không thể không nhìn. Em thấy mấy chiếc vuốt mọc dài hơn. Ngón tay em bắt đầu rút lại - ngắn hơn và mập hơn. Bụng em thót lại lúc em đang nhìn đám lông màu vàng sẫm đang mọc trên mu bàn tay.
Em cố cử động mấy ngón tay, nhưng không thể. Chúng đã dính cứng vào nhau. Tay em trông hệt như những cái chân có vuốt.
Cả người em nhức nhối. Em nhìn xuống. Lông đang mọc khắp chân, tay, và cả ngực. Mọc khắp nơi!
Tai em cũng ngứa ngáy. Em đưa cánh tay lông lá lên chạm chúng. Chúng đang thay đổi hình dạng. Rồi, bằng cách nào đó, chúng di chuyển lên đỉnh đầu.
Chuyện gì xảy ra với mình vậy? Wendy nghĩ. Em nhắm nghiền mắt bởi quá kinh hoàng khi chứng kiến những thay đổi khủng khiếp đang diễn ra trên cô thể mình.
Em cảm thấy khuôn mặt mình vặn vẹo khi mũi và miệng em dịch lại sát nhau hơn. Phía trong miệng bắt đầu khô khốc và kỳ lạ. Em đưa lưỡi sờ qua hàm răng. Bây giờ răng của em đã sắc lẻm và nhọn hoắt.
- Không!
Em gào lớn. Nhưng lần này âm thánh phát ra nghe như thể ông, ồng, ồng, ồng ...
Tim Wendy đập mạnh đến nỗi em có thể nghe thấy. Em cố ngồi dậy. Độ thăng bằng của em cũng đã bị đổi. Em rơi khỏi giường, nhưng thay vì đập lưng xuống thì em lại đứng bằng chân - cả bốn chân!
Kinh hãi, Wendy nhảy đến bàn trang điểm và nhìn vào gương. Em chẳng thể nào tin nổi. Hẳn đây là giấc mơ.
Một con mèo đang tròn xoe mắt nhìn em.
Một con mèo vàng sẫm, có một ngôi sao trắng ở trên trán.
Wendy quay đầu, con mèo trong gương cũng quay đầu. Khi em đưa tay ra, nó cũng nhấc chân trước lên.
Không thể thế được! Wendy nghĩ! Không thể thế được.
Nhưng em biết đấy là sự thật.
Con mèo trong gương là Wendy.
Wendy là con mèo.
Con mèo có chấm trắng trên trán.
Lời của bà Bast vang trong đầu em. Ngôi sao trắng là dấu hiệu của ma mèo.
Tôi là một ma mèo! Wendy nghĩ thế.
Chuỗi hạt em đeo đã biến thành một cái vòng cổ bằng bạc vừa sít, còn lá bùa ma mèo bằng kim loại thì đeo lủng lẳng dưới cái vòng cổ ấy.
Mình bị mắc bẫy rồi! Wendy nghĩ. Mình phải làm gì bây giờ?
Tim em đập rất nhanh, em nghĩ chắc nó vỡ tung ra mất. Em cong lưng lại, con mèo trong gương cũng cong lưng. Em nhìn quanh, bối rối và hoảng sợ.
Và em nhìn thấy cửa sổ đang mở.
Đột nhiên Wendy cảm thấy như thể có bàn tay vô hình nào đó kéo em về phía cửa sổ.
Ra ngoài. Mình phải ra ngoài ngay.