i ăn nói vô phép quá, mong ông bỏ quá cho, xin ông rủ lòng thương mà giúp cho gia đình nhà tôi.
Ông Xuân quay lại nhìn về phía My lắc đầu mà nói:
- Chỉ tiếc cho con gái bà, quá yếu vía, kiểu gì người ra đi đầu tiên sẽ là cháu nó mà thôi.
Nghe đến đây, My rùng mình, cô ta vội chạy lại nói:
- Bác ơi, mong bác cứu cháu với, cháu không muốn chết iểu như vậy đâu.
Lúc này đây, bố My mới gượng gạo đứng dậy, tiến về phía ông Xuân mà nói:
- Tôi nói quá lời, mông ông tha thứ cho, xin ông thương lòng giúp đỡ gia đình tôi.
Ông Xuân thở dài mà nói:
- Thật ra nhà ông cũng nan giải đấy, oán khí nặng quá. Tạm thời tôi chưa có cách, nhưng tối mai tôi sẽ qua đây gọi hồn, đến lúc đó, tôi sẽ hỏi rõ coi chúng nó muốn gì.
Nói xong rồi ông ta cất bước đi, để lại ba người nhà My đứng ở cửa nhìn theo.
Tối hôm sau, ông Xuân quay trở lại với một cái hôp gỗ. Sau khi đã gọi đủ bố My, Mẹ My, My, và bà giúp việc ngồi quây quần đủ ở phòng khách. Ông Xuân đặt cái hộp gỗ xuống, lấy ra một cái gương gỗ cũ kĩ, rồi lấy một lọ nước màu trắng ra. Ông ta bảo My ngồi quay lưng về phía cầu thang đi lên tầng và bắt đầu nói:
- Bác hỏi cháu cái này, cháu phải trả lời cho thật. Kể từ ngày sống ở căn nhà này, cháu đã bị người âm trêu bao giờ chưa?
My đáp ngay:
- Dạ, thưa bác, cháu đã từng bị rồi ạ.
Ông Xuấn nói tiếp:
- Cháu có giám chắc không, vì nếu cháu đã từng bị trêu rồi thì việc nhập hồn cũng dễ và an toàn hơn.
My gật đầu cương quyết, mẹ My nghe vậy có chút lo lắng bèn quay ra hỏi ông Xuân:
- Thưa ông, tại sao lại như thế ạ?
Ông Xuân quay qua nói với mẹ My:
- Những người bị ma trêu thường là có thần giao cách cảm với cõi âm. Bên cạnh đó, người cõi âm có thể dễ dàng nhập vào xác những người này hơn. Điều quan trọng nhất, tuy là dễ nhập vào, nhưng họ cũng dễ dàng thoát ra hơn vì có lẽ, họ đã quá quen với vong hồn của người này rồi.
Nói đến đây, ông Xuân mở cái lọ nước trắng như nước gạo đó ra, đổ lên tay một ít rồi nhìn My nói:
- Bây giờ bác sẽ làm phép, cháu nhắm mắt lại. Bác thoa nước lên, đến khi nào cảm thấy mặt mình lạnh toát thì nói bác nhé.
My gật đầu vâng lời, ông Xuân bắt đầu thoa nước đó lên mặt My. Mẹ My thấy vậy thì hỏi:
- Ông cho tôi hỏi, nước gì đó ạ?
Ông Xuân không ngừng tay, mồm đáp:
- Nước xương người.
Mẹ My nghe xong mà lạnh sương sống, ngay cả My cũng khẽ rùng mình, da gả dựng đứng. Khi đã bôi hết mặt, chợt My lến tiếng:
- Bác ơi, toàn bộ khuôn mặt cháu giờ đây lạnh buốt rồi ạ.
Ông Xuân ngừng tay, cầm cái gương gỗ đặt vào lòng bàn tay của My, rồi đưa cái gương đó lên mặt My, ông ta nói:
- Bây giờ cháu mở mắt từ từ, nhìn thẳng vào gương coi coi có ai ngồi ở cầu thang không nhé.
My một tay giữ gương, cô từ từ mở mắt, chợt My vừa mở hết mắt nhìn vào cái gương đang chiếu về phía đằng sau cô, cái cầu thang. My hét lên thất thanh, cô đánh rơi cái gương xuống bàn, lấy hai tay bịt miệng mình lại tỏ vẻ sợ hãi nhất thời. Ông Xuân vội hỏi:
- Cháu có nhìn thấy ai ngồi ở cầu thang không?
My mặt vẫn tái mét, chỉ nhìn chằm chằm vào cái gương mà nói:
- Cháu thấy có ba người đang ngồi ở cái cầu thang ạ.
Lúc này đây những người nhà còn lại của My đều rùng mình sợ hãi, tất cả đều quay đầu ra nhìn về phía cái cầu thang, nhưng tất cả đều trống trơn. Đến lúc này đây, ông Xuân mới hỏi tiếp:
- Thế cháu có thấy ai mặc áo lính đang ngồi đó không?
My lúc này mới cố nhớ lại cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, rồi cô ta đáp giọng run run:
- Hình như là không ạ … không có ai mặc áo lính ngồi đó đâu ạ…
Ông Xuân lúc này mới nói:
- Vậy cháu cầm gương lên coi coi người đó đang ở đâu trong căn nhà này.
My tay run run, cô cầm cái gương từ từ dơ lên, rồi cô soi lại phía cầu thang, không ai mặc áo lính cả. Mỹ hơi xoay qua bên phải, thì cô thấy ngay một người mặc áo lính xanh hiện ra đang đứng sau bố cô mà nhìn về phái cô chằm chằm. My úp vội cái gương xuống khóc nức nở, mẹ Mỹ phải dỗ dành mãi, My nói trong nước mắt:
- Con sợ quá mẹ ơi … anh ấy … cái người mặc áo lính ấy …. Đứng ngay đằng sau bố kia kìa…
Mẹ My dỗ dành con, một mặt hết nhìn bố My, rồi lại nhìn ông Xuân hỏi:
- Thế là sao hả ông? Sao lại có người mặc áo lính?