ng tôi đã ra vườn sau ngôi miễu, tôi ném cây nến trong tay xuống đất, mặt trời đang treo cao, ánh sáng chói chang, tôi và Vận Đan thở như chết.
Dưới ánh sáng ban ngày, Phong Vận Đan đã phần nào hồi tỉnh, đỡ sợ, cô cởi chiếc áo ngoài đang dính đầy máu tươi ra, rồi ném đi thật xa.
Hai đôi mắt tôi cứ nhìn lên trời rồi nhìn xuống đất, cứ nhìn vào một khoảng trống vô hồn.
- Này Hồ Tử, hung thủ nhất định đang ở trong ngôi miễu này, hay là chúng ta gọi vài người dân làng đến đây giúp…?
Giọng nói Phong Vận Đan bỗng run lên như cầy sấy.
- Thi thể của thằng Hiệu anh đâu? Tôi hỏi.
Khi chúng ta đi, thi thể của thằng Hiệu anh vẫn còn nằm dưới gốc cây đa này cơ mà! Sao bây giờ không thấy đâu cả vậy?
Cả bộ bài tú dưới gốc cây cũng chẳng còn con bài nào nữa, thậm chí cả vết máu trên đất cũng chẳng còn. Nhìn lại nơi đây hình như vẫn bình yên như chưa từng xảy ra chuyện gì!
Phong Vận Đan ôm lấy hai tay, nói ấp úng, giọng nói đã trở thành tiếng khóc: “Đi thôi, đi thôi, Hồ Tử, chúng ta đi nhanh…”
Ánh mắt tôi đảo tới cái miệng giếng kia, chẳng lẽ câu chuyện kỳ quái mà Lão Tứ kể là thực? Chẳng lẽ có người giết người móc tim? Quả thực có người mang thi thể người chết quẳng xuống giếng?
Trong đầu tôi bỗng nảy sinh ý định táo bạo, không biết sợ sệt là gì, tôi muốn lật nắp giếng đó xem sao, rốt cục thi thể của Hiệu anh có ở trong đó không? Tuy nhiên lúc này việc tìm bằng chứng thi thể của thằng Hiệu anh đã không còn ý nghĩa gì nhưng tôi vẫn muốn biết sự thật là gì? Chúng ta hiểu quá ít về hung thủ trong bóng tối kia, chúng ta không biết hung thủ kia rốt cục là ai, là tên mổ lợn hay là ma quỷ trong truyền thuyết?
Việc mở cái miệng giếng giống như việc vén mở chân tướng sự việc, tôi không tự chủ được, cứ đi tìm viên gạch lớn, chạy đến cái miệng giếng kia. Phong Vận Đan sững người nhìn tôi, run cầm cập không ngớt.
Tôi nghĩ là máu điên trong tôi đã đến cơn, từ nhỏ tính tôi đã thế. Bình thường tôi rất nhát gan, nhưng một khi ai đó đã làm tôi nổi con ma lồi trong người lên thì tôi bất chấp tất cả, cho dù trời long đất lở cũng mặc.
Trước đây tôi từng ăn cắp, nhưng lần đó vì cô ấy làm tôi giận quá nên ăn cắp túi xách cho đã giận thôi.
Lần này tên giết người chọc giận tôi, nếu là có thật như trong truyền thuyết thì đằng nào cũng chết, chi bằng liều mạng xem chân tướng sự việc thế nào. Tôi đập mãi ổ khoá mới bật ra, hít lấy một hơi dài tôi dốc toàn lực lật tấm chắn miệng giếng lên. Bỗng trong giếng bật lên một cánh tay trắng bệch. Tôi giật thót mình, thụt lùi mấy bước rồi nhũn người xuống đất. Phong Vận Đan đứng sau lưng tôi bỗng như cấm khẩu không nói được lời nào, sự sợ hãi đã lên đến cực điểm, muốn thét lên nhưng không đủ sức nữa. Cánh tay cứ đưa lên cứng đờ ở đấy, tôi trấn tĩnh lại, từ từ tiến đến.
Đó là thằng Thư Sinh.
Tôi kéo thằng Thư Sinh ra, họ chết cùng một kiểu, bị moi tim, mắt trợn tròng…
Giếng không sâu, không có nước, khoảng một mét là đến bùn. Tên Thư Sinh bị nhét xuống, nên khi vừa mới lật nắp giếng lên thì cánh tay đã bật thẳng lên. Sau khi suy nghĩ một hồi, nếu tên mổ lợn giết người, nếu có con đường mật đạo thẳng đến nhà hắn, thế thì, sau khi chúng tôi rời khỏi nhà hắn, hắn đã chạy đến ngôi đền này trước chúng tôi, giết thằng Béo rồi giấu xác đi, rồi mang thi thể đã bị giết từ lâu của thằng Hiệu anh mang vào sân ngôi miễu rồi nấp trong này, thừa lúc chúng tôi sơ ý và bóng tối trong ngôi đền để giết tiếp tên Thư Sinh rồi ném xác tên Thư Sinh này xuống giếng. Thế rồi, sau khi hắn đoán chắc chúng tôi nhất định về tìm tên Thư Sinh thì mang thi thể của thằng Béo ra đặt ngay giữa đường rút lui của chúng tôi.
Hắn làm thế với mục đích là khiến chúng tôi không hiểu gì về sự việc đang xảy ra với chúng tôi và những chuyện đó hoàn toàn bất ngờ, như thế chúng tôi sẽ càng mơ hồ, trước tiên hắn muốn hù doạ cho chúng tôi khiếp đảm trước đã, không còn tin vào sự sống sót của bản thân thế rồi từ trong tối hắn đánh theo kiểu du kích, giết từng người một.
Nhất định mình không được rơi vào bẫy hắn, nhất định phải trấn tĩnh.
- Chúng ta… chúng ta… tìm người giúp đỡ đi. Phong Vận Đan nói trong run rẩy.
- Tìm ai? Dân trong làng này ư? Họ lạ thật đấy, họ chỉ cho rằng, tổ tiên họ đã trừng phạt vì chúng ta vào đây ngủ thôi, truyền thuyết đã kể họ bị giặc Nhật xâm phạm nên họ rất ghét những ai đi xâm phạm. Ý nghĩ trong đầu tôi ngày càng rõ ràng.
- Thế thì chúng ta đi thôi.
- Rời khỏi nơi này thì vượt biên ở đâu? Tôi không còn tiền để lo chuyện vượt bi