tại sao các người lại giết luôn cả tên mổ lợn?
- Vì hắn đã nhìn thấy hai bố con tao leo lên thang, hơn nữa, hắn mua bán thịt muối lâu năm như thế chắc cũng giành dụm được khá nhiều tiền.
Quả nhiên hắn là bố của tên điên, đồng thời là tộc trưởng của làng này. Trong nơi hẻo lánh này, là tộc trưởng của một làng thật là có quyền lực! Tôi đã hiểu tại sao người trong làng này rất sợ gặp người khác, vì sao không thích nói chuyện với người ngoài. Họ chỉ dám nghĩ trong lòng nhưng không dám nói ra.
- Tao đã hiểu, tộc trưởng đại nhân, ở đây không những là nơi các ngươi giấu tim người mà còn là nơi các ngươi cất giữ tiền bạc do cướp được, các hành lý còn lại chắc đều là hành lý của những người ở vùng khác đến phải không?
- Mày thông minh thật! Đáng tiếc là, người thông minh không thể sống lâu được.
- Tôi cúi đầu xuống nhìn cây đao nhọn kia, độ dài đủ để đâm thủng hai người một lần, tôi cười gằn nói: “mày cũng là người thông minh nên không thể sống lâu được.”
Tôi giật người lại, con dao trong tay hắn đâm thẳng bụng tôi, không kịp giật tay vào đã bị tôi đẩy ngã xuống góc tường, lấy con đao trong tay, tôi gồng mình đẩy con dao dài qua ngực mình rồi xuyên luôn qua ngực hắn.
Tên điên vẫn cứ dở khóc dở cười, ngâm nga bài hát dành riêng cho thân phận hắn mà hắn thường hát vào đêm khuya. Trước khi tôi hoàn toàn mất hết ý thức, tôi thấy một cái đầu tóc bạc phơ gục xuống vai tôi. Tiếng côn trùng trong xó tường lại kêu lên, ngoài sân ngôi miễu, tiếng ồn ào vọng lại, rõ ràng có người gọi tên mổ lợn.
- “Anh mổ lợn ơi! Có nhà không? Có nhà không anh mổ lợn ơi! Tôi ngang qua đây muốn mua mấy quả tim lợn…”
Toàn bài văn kết thúc, Đào Tử hít một hơi thật sâu. Cô ghi nhớ rõ ràng “trong bảy ngôi làng ma” muốn chơi trò này phải khai báo thân phận trước, trong đó, kẻ vượt biên là phương án thứ hai cho người tham gia chơi trò này.
Trong bệnh viện rộng thênh thang nổi tiếng này, cách rất xa bảy ngôi làng kia nhưng vẫn cảm thấy lạnh người.
Chưa đầy nửa giờ đồng hồ, Đào Tử tận mắt trông thấy một bệnh nhân sắp chết, bệnh nhân được hoả tốc đưa vào phòng cấp cứu. Nằm trên giường bệnh, Đào Tử thấy tử thần đang kéo lê cái đuôi dài ngoằn của mình nhìn chằm chằm vào con mồi ngon đang thoi thóp hơi tàn là các bệnh nhân đưa đi cấp cứu vì chơi trò chơi này.
Vị bác sĩ vừa ra khỏi phòng cấp cứu của Hồ Tử, Đào liền chạy đón trước mặt hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Hồ Tử. Vị bác sĩ chau mày trầm giọng hỏi: “Các đặc trưng của một cơ thể sinh học của anh ta vẫn bình thường nhưng ý thức hình như hoàn toàn tiêu mất, chúng tôi đã kiểm tra nhiều mặt về tâm sinh lý cho cậu ta, phát hiện thấy đại não của cậu ta bị kích thích quá mạnh.”
- Ý thức hoàn toàn tiêu mất? Đào Tử hỏi với giọng kinh ngạc. Điều đó có nghĩa là anh ta đang sống thực vật?
- Nếu không có biện pháp kích hoạt đại não anh ta, thì e rằng đó là khả năng khó tránh khỏi.
Bên tai “ù ù “ mấy tiếng, lời vị bác sĩ nói sau cùng kia hình như Đào Tử không nghe thấy gì nữa.
Sáng nay đang còn mạnh khoẻ thế mà bây giờ bác sĩ đã bảo đã trở thành cái xác không hồn?!
Kết quả điều trị đó khiến Đào Tử không thể nào chấp nhận được, cô ngồi bệt xuống ghế chờ trước phòng điều trị, lật lại xem cuốn nhật ký mà Hồ Tử viết cho cô.
Trong khi cô xem xong cuốn nhật ký, trong trang cuối cùng, mấy dòng chữ tiếng Anh xuất hiện: “Xin Lỗi cô Đào, trò chơi đã thắng, người tham gia chơi đã thua cuộc”
Trong khi xem dòng chữ này, Đào chợt nghĩ, u linh vất vưởng kia vẫn đang theo dõi mình, dòng chữ cuối cùng nhất định không phải do Hồ Tử viết.
Gấp lại cuốn nhật ký của Hồ Tử mà cô chợt nghĩ rằng, u hồn kia đang khiêu chiến với cô.
Ngôi làng thứ năm
278
Trong căn phòng làm việc tăm tối, yên ắng, Trần Hoa châm thuốc lên rít một hơi thật sâu.
Tháo dây điện thoại ra và tắt cả di động thế nhưng vẫn không giảm bớt sự phiền não bức bối trong lòng. Trò chơi do chính một tay ông vạch nên thế mà lại phải đối diện với kết cục thê thảm đó, Trần Hoa vô cùng bối rối không hiểu nguyên nhân tại sao lại như thế. Lòng rối bời như tơ vò, muốn tìm đầu mối của sự việc chính là tại sao lại xuất hiện “bảy ngôi làng ma”.
Tạ Phi hôn mê bất tỉnh sau khi chơi trò chơi này đã được ông dấu vào nơi kín đáo nhất. Trong lòng ông biết rõ rằng, công ty bây giờ của ông tuyệt đối không được để lộ một chút chân tơ kẻ tóc nào của sự việc này nên ông không đưa Tạ Phi đi điều trị bên ngoài, có lúc ông cò