òn lại bốn người. Tần Cẩm ôm chặt Hắc Bảo, cô và Thi Thi dựa vào nhau khóc.
Lục Tử Minh và Kha Lương cứng rắn hơn. Họ bình tĩnh nhìn về phía trước để tìm đường ra.
Dự định đầu tiên khi đến thành phố là tới hầm mộ nhà Thi Thi đón Đinh Đông. Họ không muốn để đứa bé ở trong hầm mộ quá lâu.
Họ lái xe tới hầm mộ. Hầm mộ có vẻ âm u, không giống lúc trước.
Không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Mọi người vội vàng chạy lại xem, chỉ thấy bác Lý đang ngồi trong ngôi nhà nhỏ. Vừa nhìn thấy họ, ông Lý thở dài rồi nói:
- Nếu các cháu không đến thì e rằng ta cũng chẳng chờ được nữa; Anh Kỳ đã bế đứa bé đi rồi.
- Sao Anh Kỳ có thể ra ngoài được?
Ông Lý thở dài rồi nói tiếp:
- Ta bị trúng tà khí mạnh nên bị thương; tà khí có sức mạnh đáng sợ, ta cũng không biết tại sao nó lại có sức mạnh như thế?
Thi Thi chạy về phía trước hét to:
- Bác Lý à, bác đừng đi!
- Bác già rồi, đã đến lúc phải đi rồi. Các cháu nhớ phải đón được Đinh Đông về đấy nhé! Đinh Đông và mẹ nó đang ở trong bệnh viện tâm thần.
- Bác à, bọn cháu phải làm gì đây? – Lục Tử Minh băn khoăn.
- Các cháu vẫn còn sống, nhất định sẽ tìm ra cách đối phó. Bây giờ bác không thể trả lời các cháu được. Nguyên khí của bác đã cạn, chỉ cố chờ các cháu về để nói cho các cháu biết tung tích của con bé.
Nói xong, ông hiền từ đưa mắt nhìn bọn trẻ. Ông dặn dò Thi Thi:
- Bác đã trông nom cho dòng họ nhà cháu bao năm rồi, giờ thì không thể gắng gượng được nữa, cháu tự bảo trọng nhé!
Họ chỉ nhìn thấy thân xác ông lão biến thành một làn khói xanh, rồi biến mất dần.
Thi Thi và Tần Cẩm chạy về phía ông Lý đã ngồi. Tần Cẩm xúc động nhớ lại lúc ông Lý cứu mình trong thư viện.
Thế thì cô y tá trẻ trong bệnh viện chắc cũng gặp chuyện chẳng lành rồi!
Bốn người đau đớn nghĩ thầm; không dám chậm trễ một phút, họ phóng như bay tới bệnh viện tâm thần.
Mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có điều không thấy cô y tá đâu.
Mọi người chạy vội vào phòng Anh Kỳ; họ thở phào khi thấy hai mẹ con đang ngồi chơi vỗ tay với nhau.
Anh Kỳ không nhận ra bốn người, nhưng lại tỏ ra rất thân thiết với Đinh Đông. Họ không muốn làm phiền phút giây vui vẻ hiếm hoi của hai mẹ con, do vậy cứ đứng im tại chỗ ngắm hai người.
Không thể ở lâu trong bệnh viện tâm thần được nữa; họ đã ở đây gần một ngày rồi. Màn đêm vừa buông xuống, chỗ này sẽ trở nên rất đáng sợ.
Lục Tử Minh tiến về phía trước ôm Đinh Đông đi, Anh Kỳ thẫn thờ đứng dậy rồi nhìn theo, không biết những người này định làm gì con mình. Tiếng Đinh Đông khóc thét lên: "Mẹ, mẹ ơi, con muốn mẹ bế con cơ!"
Mọi người ngạc nhiên dừng lại, họ thắc mắc không hiểu tại sao Đinh Đông lại biết Anh Kỳ là mẹ của nó? Lục Tử Minh thả đứa bé xuống, nó liền chạy lại về phía Anh Kỳ, lắc tay cô rồi nói: "Mẹ, mẹ ơi!"
Lúc này Anh Kỳ lại giống như một khúc gỗ, chẳng có phản ứng gì nữa. Đinh Đông gọi mệt quá liền hét toáng lên: "Mẹ không cần con, con chết đây."
Phòng bệnh bỗng tối om, mất điện rồi.
Trong bóng tối, Tần Cẩm thấy Hắc Bảo cong người lên như muốn đối phó với sự tấn công của kẻ địch. Lục Tử Minh bật đèn khẩn cấp, Anh Kỳ và Đinh Đông không biết đã chạy đi đâu mất.
Bốn người sợ toát mồ hôi. Lục Tử Minh là người đầu tiên trấn tĩnh lại; anh sợ chạy bổ vào nhà vệ sinh nhưng không thấy gì ngoài bồn cầu trắng sáng. Anh thắc mắc cửa sổ cao như thế, cũng khó có thể thoát ra từ chỗ này, mà nếu đi qua bốn người thì tại sao lại không nghe thấy tiếng động gì?
Đột nhiên từ bên ngoài vọng lại một giọng nói trầm lạnh:
- Các vị định làm gì thế?
Quay lại nhìn, thì ra là cô y tá mặc áo trắng đang đứng ở cửa. Cô ta cúi thấp đầu, mái tóc dài che cả mắt.
Kha Lương định đáp lại: "Bệnh nhân mất tích rồi", bỗng anh khựng lại không nói nên lời, bởi từ chỗ anh đứng có thể nhìn thấy một người đang nằm bò trên cô y tá, giống như một tờ giấy dán trên lưng cô ta. Nếu nhìn từ đằng trước thì chẳng trông thấy gì, thế nhưng đứng ở góc của anh lại thấy rất rõ.
Thi Thi không biết, cứ tiến về phía trước, cô muốn ra ngoài tìm Anh Kỳ và Đinh Đông. Kha Lương sợ quá không thốt nên lời; điện lại mất; bốn bề lặng như tờ khiến người ta sợ run bần bật.
Lục Tử Minh cứ sờ soạng trên tường để tìm công tắc, trong đêm tối tiếng tim đập sao mà to thế! Anh cảm thấy tường ướt át, không hiểu sao tường trong bệnh viện lại ẩm thế?
Anh cứ lần mãi, cảm thấy bức tường rộng vô cùng. Cuối cùng anh cũng lần được công tắc, vội vã nhấn nút thì nh