Em gái Mai Mai mà mẹ gọi là thiên sứ, A Thụ gọi là tiên nữ, có trái tim lương thiện và đa cảm, không thể nói được, cũng không thể bộc lộ suy nghĩ, bị bạn gái của anh trai nhiếc là đồ câm, không biết bây giờ ở trong phòng một mình em làm gì? Có lẽ em còn đau đớn hơn Hồ Khả!
“Không được mở!” Tôi quắc mắc với An An, giọng kiên quyết.
Lát sau tiếng nâc cũng tắt hẳn, An An đi ra xem, quay vào nói: “Chị ấy đã đi rồi.”
“Đi thì đi, đằng nào cô ta cũng là con người độc ác!” Tôi nói, tiếp tục nhìn lên màn hình ti vi, nhưng chẳng thấy gì cả. An AN ngồi bên tôi, tay ôm con mèo, vẻ mặt căng thẳng. Chúng tôi đều im lặng.
Hôm đó, Mai Mai không ra khỏi phòng, gõ cửa cũng không mở, sau An An nói có lẽ chị đã ngủ.
Tôi vào phòng thu xếp quần áo, chuẩn bị tắm. “Anh đi tắm đây, An An, ngủ sớm đi! Anh mệt lắm rôi!”, ở trong nhà tắm, tôi nói vọng ra.
Trong buồng tắm, suýt nữa tôi cho cọ nước bồn cầu vào bể tắm, may phát hiện, kịp dừng tay.
Đang tắm, bỗng phát hiện mang nhầm áo phông, tưởng là áo ngủ. Tôi cầm chiếc áo phông trắng tinh sạch sẽ, tai văng vẳng tiếng Hồ Khả, trong như tiếng nước chảy: “Em rất thích anh mặc ấo phông trắng. vừa khoẻ vừa sang!” Nàng thường nói với tôi như vậy khi chúng tôi sánh vai nhau trên đường, sau đó là tiếng cười giòn tan, nàng nhí nhảnh khoác tay tôi, lại ghé tai tôi thì thầm: “Anh rất đẹp trai, anh biết không, nhưng không được léng phéng nhìn cô nào!…”
Tôi nhúng mặt vào bồn nước xà phòng, nước ngấm vào mắt cay xè, mãi mới mở được. Nước từ đôi mắt đỏ ngầu chảy ra, tôi không dám gọi đó là gì. Hôm đó tôi lên giường, lòng ngổn ngang, quá nửa đêm vẫn chưa ngủ được.
Nửa đêm về sáng có mưa, sấm chớp dữ dội, cảm giác như thành phố rung chuyển. Lòng tôi thắt lại. Có một thiếu nữ rất sợ sấm sét đã tặng tôi đoá hoa tinh khiết của nàng cũng vào một đêm mưa gió như thế này.
Gần sáng, trời tạnh mưa, nhiệt độ hạ thấp. An An nhắc tôi mặc áo len, tôi miễn cưỡng mặc thêm áo, lúc này mới thấy mùa thu thực sự đã về.
Mùa thu đến, lần này là đến thật. Đó là một mùa thu đa sự.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, vẫn phải đi học. Tôi chưa đến mức chỉ vì mất bạn gái mà thấy cuộc đời trở nên đen tối; tình yêu của tôi với Hồ Khả cũng chưa mãnh liệt đến mức chết đi sống lại. Tôi vẫn ngủ gật trên lớp, thỉnh thoảng không muốn đi học thì ở nhà chơi game với Hà Tặc. Bữa sáng vẫn ăn hai quả trứng được Mai Mai bóc vỏ, mỡ bụng vẫn dày lên. Thời gian vùn vụt trôi, khi chỉ có một mình nhìn thế giới đổi thay, mới thấy cuộc sống của mình “xuôi chèo mát mái” hơn chán vạn người.
Trời lạnh dần. Mặt trời đôi khi cũng lấp ló sau đám mây, giống như mới từ Bắc Băng Dương vượt qua băng giá về, không dám khoe khoang uy lực của mình.
Sau cơn mưa, tôi mặc thêm áo. Mấy hôm trước còn mặc áo cộc tay. Mùa đông đến đường đột quá!
Rất ít khi gặp Hồ Khả, thỉnh thoảng nhìn thấy nàng ở nhà ăn ho