Lúc đó không thấy lãng mạn, cũng không nhận ra đó là thời khắc êm dịu của tình yêu. Bây giờ nhớ lại, thấy tiếc nuối vô cùng; tôi chợt nhận ra mỗi khi nghĩ đến nàng, tôi thường nhớ đến những khoảnh khắc êm đềm hiếm hoi của hai người.
Trong quan hệ của chúng tôi, những thời khắc êm đềm như vậy không nhiều. Hồ Khả luôn như một đứa trẻ hiếu động, không chịu ngồi yên bao giờ. Nàng dùng cái kẹp mi kẹp râu tôi. Nàng túm tóc tôi thành từng túm nhỏ, hết túm này đến túm khác. Công việc nàng yêu thích nhất là kéo tôi đi dạo phố, lúc đầu thì rất đỗi hăm hở, nhưng đi được khoảng nửa tiếng là đã làu bàu kêu mệt đòi về.
Tôi bước vào vùng ký ức cùng Hồ Khả, khi trở về hiện tại, tôi giật mình: tôi đang ôm Mai Mai trong lòng. Tôi quá đỗi kinh hãi. Trong khi em gái đang run rẩy, không hề phản kháng, ngoan ngoãn trong lòng tôi.
“Xin lỗi Mai Mai… anh…” Tôi vội buông em gái ra, hoảng hốt giải thích, vung tay xuống ra hiệu, mặt đỏ như lên cơn sốt. Tôi sợ Mai Mai hiểu lầm, cho tôi là kẻ háo sắc loạn luân, muốn xúc phạm em gái.
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi hồng rực của em, không biết nói thế nào, không biết làm thế nào cho em hiểu hành động vừa rồi của tôi chỉ là sự hoài niệm người yêu cũ.
Tôi chỉ có thể luôn miệng nói xin lỗi, rồi tìm cách bỏ đi “Anh mệt, anh đi ngủ đây.”
Mai Mai đột nhiên túm lấy tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì?” Em mỉm cười, dịu dàng dùng tay ra hiệu, muốn tôi đưa nó đi dạo, rồi nó nhoẻn miệng cười phô hàm răng trắng đẹp.
Nếu như trước đây thì tôi đã vui vẻ nhận lời. Còn bây giờ, trong đêm yên tĩnh, đêm của những đôi tình nhân, tôi thật sự không muốn đi chơi cùng em gái. Mai Mai không phải là bạn gái tôi. Mai Mai là em ruột tôi.
Sau đó tôi trở về phòng ngủ. Lúc khép cửa, giống như một kẻ đào ngũ, tôi không dám nhìn vào mắt Mai Mai. Tôi biết, nếu nhìn vào mắt em, tôi sẽ bắt gặp một điểm sáng, như thể tôi nợ em điều gì.
“Hồ Khả!” Tôi gieo mình xuống giường, “chính cô đã hại tôi ra nông nỗi này!”
Khi nhận thấy mình rất nhớ Hồ Khả, tôi không còn cố kìm nén không nghĩ đến nàng nữa. Ký ức ào ạt xô về; tôi ôn lại từng kỷ niệm, từ nụ cười khiến tôi choáng váng khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng đến gương mặt uất ức, ám ảnh của nàng lúc tôi đẩy nàng ra cửa, tất cả hiện lên như một cuốn phim, hóa ra tôi nhớ Hồ Khả nhiều hơn tôi tưởng! Nàng quan trọng với tôi biết nhường nào! Trời về đêm càng lạnh, tôi cuộn mình trong chăn, vẫn thấy lạnh. Tôi kéo chăn trùm đầu và lại tiếp tục nghĩ về Hồ Khả, tôi nghĩ trùm chăn như vậy sẽ không bị ai phát hiện. Tôi sẽ thỏa sức mơ mộng và nghĩ về nàng.
Thì ra tấm chăn có những lúc có thể giúp ta trốn tránh hiện thực, giúp an ủi tâm hồn.
Không biết nỗi nhớ ngày càng tăng của tôi đối với nàng sau mấy tháng xa cách có chứng tỏ tôi đã thực sự yêu Hồ Khả hay không?
Trước đây tôi rất ghét khi nàng luôn mồm hỏi tôi có yêu nàng không. Tôi phát bực khi nghe giọng nũng nịu qua điện t