Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
cảm ơn chị rối rít. Đời nào có bác sỹ nào bảo bệnh nhân đi bệnh viện khác khám mà không tìm cách giữ lại để lấy thêm tiền. May là hắn và anh gặp chị. Không thì chắc đời hắn thê thảm. Hắn cùng anh Hường đi ra ngoài. Không quên quay đầu lại cảm ơn chị. Chị chỉ đứng nhìn hắn cười.
Anh Hường lại tiếp tục lấy xe chở hắn lên bệnh viện Phú Nhuận. Lần này anh chửi bản thân anh sao mà ngu quá. Nãy sao không ghé luôn bệnh viện này. Ngay gần nhà chứ có xa xôi gì. Mất công đi qua đi lại. Nhìn lại đã hai giờ sáng.
Vào khoa cấp cứu bệnh viện Phú Nhuận. Hắn thấy đúng là ở đây khác hẳn An Sinh. Phòng cấp cứu hơi nhỏ. Bác sỹ lại không được tận tình như An Sinh. Trong phòng cũng toàn mùi thuốc rất nhức đầu. Âu cũng phải chịu. Bệnh viện tư với công nó phải khác nhau rồi. Tiền nào thì của nấy. Chịu thôi.
* * *
Hắn lại được cặp nhiệt kế, lấy máu đi xét nghiệm rồi khám tùm lum tà la. Vẫn còn sốt rất cao. Hắn liền được truyền cho một chai nước biển . Anh Hường ngồi bên cạnh hắn:
- Em ráng ngủ đi cho khỏe. Có anh ngồi đây rồi. Tý anh gọi mấy thằng ra coi em không em ngủ lại giãy dụa gãy kim mất.
- Em cảm ơn anh Hường. Không có anh hôm nay chắc em chết rồi.
- Đừng có nghĩ bậy bạ. Anh mày cũng coi tụi mày như anh em trong nhà. Ráng khỏe mau nhé.
Anh nói thế rồi bước ra ngoài. Chắc trước nay anh không quen nói mấy câu tình cảm. Anh và tụi hắn tuy người làm quản lý người làm nhân viên nhưng sống đúng là coi nhau như anh em thật. Anh lâu lâu toàn trốn má Kim ở lại nhậu với tụi hắn tới hai ba giờ sáng rồi anh mới chịu xách xe về.
Hắn nằm ráng nhắm mắt ngủ. Hắn không biết mình phải chịu đựng cảnh này thêm bao lâu nữa. Lần này hắn ốm nặng thật. Heo May rất nhiều muỗi do cây cối khá nhiều. Khá rậm rạp lại ẩm ướt nữa. Bọn hắn ngủ thì ngoài lão Minh thì chả thằng nào thèm giăng mùng. Cứ bật quạt chạy hết công suất rồi đắp mền ngủ. Muỗi chích cho cũng phải. Mà hắn nghe nói người lớn mà bị sốt xuất huyết tử vong còn dễ hợn trẻ em. Không biết hắn có bị sốt xuất huyết thật không nữa.
Hắn nằm mơ mơ tỉnh tỉnh thì hình bóng em chợt hiện về trong ký ức. Hắn lại bị ám ảnh bởi em. Những hình ảnh hắn còn ghi nhớ về em nó cừ chạy từ từ như một cuốn phim quay chậm. Hắn nghĩ chắc do mình làm em như thế. Nên hậu quả giờ hắn phải gánh chịu này. Đúng là ông trời có mắt. Trừng phạt hắn không thương tiếc. Hình bóng em cứ đi theo hắn rồi hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Tỉnh dậy vì cảm thấy tay mình như có ai làm gì. Hắn thấy một chị y tá đang thay cho hắn một chai nước khác. Nãy giờ hắn cũng ngủ được gần hai tiếng rồi à? Nhìn quanh hắn thấy lão Thanh với lão Tài đang đứng đằng xa chờ người thay nước biển cho hắn. Xong xuôi hai lão mới tiến lại giường hắn.
- Thấy thế nào rồi cu?- Lão Thanh hỏi hắn.
- Em thấy vẫn vậy. Chả đỡ được. Mà hai anh tới đây lâu chưa?
- Lâu rồi. Anh Hường gọi điện thoại cho tao bảo hai thằng tao ra coi mày ngủ. Làm hai thằng phải bắt taxi ra đây. Mau khỏe mà trả tiền taxi cho tao nghen mày.- Lão Thanh chọc hắn.
- Cảm ơn hai anh nhiều nh